Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Điệp Vụ Môi Hồng p7

Truyện người lớn
Trang 7 trong tổng số 18


Song nói tiếp:
- Nhưng trước khi làm công việc này, không phải chúng ta có hai bàn tay trắng mà nên chuyện, chúng ta cũng lại cần tiền, một món tiền lớn.
Nga thở dài:
- Làm sao bây giờ?
Tãm nôn nóng: ' ' ' . '
- Anh Song eó eách nào không?
Song eười:
Có thì có, nhưng em có dám làm không?
Tâm nói ngay: '
Dám, dám. Cái gì anh bảo cũng dám làm.
Nga cũng nhìn Song mong đợi, Song thủng thẳng nói:
- Anh có một số mật báo viên trải dài theo bờ sông Sàigòn. Từ trướe tới giờ, anh ehỉ lo vấn dề đặc công xâm nhập, còn vầ chuyện buôn lậu, trộm eắp thì có biết cũng để ngoài tai vì không phải bổn phận của anh. Nhưng bây giờ thì khác, chúng ta đang cần tiền, anh không nhúng tay vô chuyện này không xong.
Tâm nói không cần suy nghĩ:
- Tưởng gì chứ ba cái vụ này có khó khăn gì đâu?
Song lại cười:
- Phải rềi, chẳng có gì khó khăn cả, chĩ có dám làm và biết mình đang làm gì mới là quan trọng.
- Thì anh nói đi em làm liền.
- Làm thì tốt, nhưng liền thì e không xong. Bây giờ em vô nhà trong nấu nước trà và đem bánh đậu xanh ra đây, tuy rằng buổi sáng nhưng anh thích ăn mấy cái
bánh này à, mì gói còn cả thùng em biết anh để đâu rồi, nấu cho ba má ăn đi. Rồi ra đây.
Nga đinh đứng dậy, Song kéo nàng lại:
- Anh muốn thàng Tâm làm thôi, còn em ngồi đây.
Song kéo luôn Nga vào lòng, chàng ngồi dựa vào vách ván, khi Tâm đi rồi, Song hôn lên môi Nga, nàng ôm lấy cổ chàng nhắm mắt lại. Nắng sáng đã rọi vào lan can và lấn dần vào nhà. Một lúc sau, Tâm bưng mì, bánh và trà ra. Nga ngạc nhiên hỏi:
- Sao mày làm mau quá vậy?
Tâm cười hì hì:
- Má nấu nước từ sáng, em ehỉ bỏ trà vào thôi. Má
biểu Báng ăn mì cho chắc bụng.
Song cười hể hả:
- Bây giờ anh mới biết tại sao ai cũng thích lập gia đình Có bàn tay eác bà vô là cái gì cũng Bẵn sàng.

Cả ba cùng cười vui vẻ, tiếng chim hót líu lo cùng với tiếng gió lùa qua những tàu dừa nước quanh nhà. Vừa ăn, Song vừa nói:
- Nói tới buôn lậu và ăn trộm thì phải nói ngay tới Thương Cảng. Vậy cố nhớ những gì anh nói để khi bắt tay vào việc không thất bại. Thương Cảng một phần lớn nằm trên đất Khánh Hội thuộc quận Tư, một phần nằm trên đất Thủ Thiêm và Nhà Bè, nhưng nói chung là dọc theo sông Sàigòn. Những nhà kho thì ở quận Tư, có từ kho l tới kho 13. Những kho khác kéo dài qưa cầu Trình Minh Thế. Ngoài ra, còn có kho Nhà Rồng ở ngay trước bót cảnh sát Thương Cảng. Dọc theo Bông Sàigòn, tử kho Nhà Rồng tới kho 18, qưa cầu Trình Minh Thế một khúc dài, có những chiếc phao eũng đánh số để tầu neo tại đây bốc rỡ hàng. Các kho hàng được tập trung lại trong một vùng rào dọc theo bờ sông Sàigòn tại đia giới quận Tư. Cửa vào Thương Cảng ngay kho 5, nên người ta gọi là cổng kho 5. Qua cổng phải qua một trạm gác cảnh sát thương cảng ở bên phải. Phía bên trái là văn phòng của quan thuế, đi sâu vô thêm một chút, đụng ngay tòa nhà làm việc của quan thuế và ty hải cảng. Ở kho 8 có một chi An Ninh Quân Đội và gần kho 1 có một trạm quân cảnh. Tất cả mọi hoạt động của thương cảng hầu hết ở đây Tuy nhiên, vấn dề buôn lậu và trộm cắp không xảy ra ở khu này nhiều, mà xảy ra dưới sông, trên các thương thuyên. Nói tóm lại là ngoài các phao.

Mình phải phân biệt hai loại người: dân ăn trộm và dân buôn lậu. Cả hai loại này làm ăn lớn có, nhỏ có. Từ ăn cắp vặt, một vài chục cho tới tổ chức ăn cắp đại qui mô, một vài triệu. Buôn lậu cũng vậy, một vài chục đũa, năm ba cái bình thủy Trung Cộng eho tới cả thùng đồng hồ vàng hoặc từng túi hột xoàn. Phương cách buôn lậu hoặc ăn trộm thì cũng dùng tàu hoặc ghe cặp vô thương thuyền rồi chuyển vô bờ. Đó là tất cả đại cương về bộ mặt buôn lậu và trộm eắp tại Thương Cảng. Vấn đề an ninh và kiểm soát trên sông Sàigòn, đúng ra là của Hải Quân, nhưng trên thực tế cảnh sát Thương Cảng phụ trách, vì họ dùng những ca-nô nhỏ và nhẹ, lại chạy nhanh để đi tuần ngày đêm quanh các thương thuyền thả neo tại các phao. Thường thì có hai nhân viên cảnh sát thương cảng trên một chiếe ca-nô. Ngoài ra cảnh sát thương cảng còn thả một số nhân viên chìm lên các thương thuyền. Trên lý thuyết và về phần trách nhiệm, cảnh sát thương cảng chiu trách nhiệm, nhưng trên thực tế, tất cả các cơ quan an ninh dều có mặt tại đây. Đứng đầu phải nói Tổng Nha Cảnh Sát, Cảnh Sát Đô Thành, Cảnh Sát quận 9. Ngoài ra còn có Trung ương Tình Báo, An Ninh Quân Đội, An Ninh phủ thủ tướng, An Ninh Tổng Thống phủ, nghĩa là không thiếu bộ mặt an ninh tình báo nào cả. Lý do là tiền! Có nhóm cấp trên cử tới, có nhóm tự ý tới. Tuy nhiên, họ đều có mặt và hoạt động rất hăng hái.

Đó là đại khái về địa thế và vấn đề kiểm soát của chính quyền ở thương cảng Sàigòn với các tổ chức trộm cắp và buôn lậu. Các em đã hiểu chưa?
Nga nhoài người ra:
- Em không ngờ eâu chuyện này hấp dẫn quá.
Song nhấp một ngllm trà, nói tiếp:
- Chưa đâu, bây giờ mới tới phần hấp dẫn đây.
Cả Nga và Tâm ngồi nghe chăm chú, Tâm hỏi:
- Còn cái gì hấp dẫn nữa, nói đi anh.
- Chẳng những hấp dẫn mà còn ly kỳ nữa. Vì chúng ta nhập cuộc? Như anh đã nói, cảnh sát thương cảng dùng ca-nô đi tuần và dân trộm cắp, buôn lậu dùng ghe nhỏ chở hàng. Ghe nhỏ chạy bằng máy đuôi tôm, lại chở hàng nặng, còn cảnh sát dùng ca-nô nhẹ, lại trang bị máy Johnson, thử hỏi cái đám làm ăn bất hợp pháp này có dễ qua mặt cơ quan chính quyền không?
Tâm nói ngay:
- Khó là cái chắc rồi.
Song cười:
- Khó mà dễ.
Nga mỉm cười:
- Hối lộ!
Song tát nhẹ lên má Nga, khen:
- Cưng của anh thông minh thật, chắc chắn sẽ thành bà chúa thương cảng chứ không sai.
Tâm hỏi: .
- Hối lộ rồi thì sao hả anh?
- A, hối lộ rồi thì cứ việc đi chứ còn sao nữa. Còn ai bắt mà Bợ.
Tâm gật gù:
- À làm ăn cái kiểu này dễ dàng quá?

Không có dễ đâu chú bé. Vì khi làm ăn, họ phải biết hối lộ eho ai, bằng cách nào, và làm sao cho đúng nơi đúng chỗ. Nói tóm lại, rất khó, nhưng mọi người đã làm được. Bây giờ tới phiên mình. Anh muốn Tâm và Nga phải ra quân chứ anh không trực tiếp hành động được Anh sẽ chĩ dẫn và lấy tin tức cho tụi em thôi. Bây giờ như thế này. Hai đứa em mang súng theo, đi ghe của anh vì có máy đuôi tôm. Tụi em chờ con nước ròng sẽ khởi hành vào ban đêm, vì tụi này chĩ làm ăn về đêm mà thôi. Khi các em tới phạm vi thương cảng là bị ca-nô cảnh Bát xét ngay, tụi nó biết ai hốỉ lộ, ai không hối lộ. Các em cứ để cho họ xét. Nga lái ghe, còn Tâm ngồi trên, khi ca-nô cảnh sát cặp lại, Tâm bắt dây cột ghe mình vào ghe nó. Thay vì đưa giấy tờ cho họ xét thì dí súng vào đầu nó, phải cướp ngay cái máy truyền tin và tắt đi liền. Xong đâu đó, lột nón tụi nó và lột áo mặc vào, cả Nga lẫn Tâm cùng biến thành cảnh sát, trói tụi nó lại ném lên ghe mình, lấy mền phủ lên. Bây giờ các em chạy dọc theo eác phao, hễ gặp ghe là xét, lấy hết hàng rồi đuổi tụi nó đi, hễ đứa nào cự nự đập cho một báng súng, ném lên ghe nó, thả trôi luôn, không đứa nào chết đâu Nhớ là khi nước ròng, các em đi xuôi theo chiều nước nên rất mau, bởi vậy phải hành động thật nhanh và khi lấy được nhi~u hàng rồi thì xuôi theo chiều nước đi luôn chứ không được đi ngược trở lại nữa. Đi tới Cần Giờ thì bỏ hai thằng cảnh sát lên ca-nô của nó, lấy hết pin trong máy liên lạc ra, xả hết xăng trong máy ca-nô rồi thả trôi luôn. Các em chèo ghe vào một con lạch nào gần đó, kiếm đường về đây, anh sẽ đưa cho em một cái bản đồ để nghiên eứu kỹ và Nga dùng ghe của anh đi quan sát đường di trước, phải thuộc lòng đườhg đi vì những con lạch ở Thủ Thiêm như mạng nhện, khó nhớ lắm, hơn nữa, còn những eon lạch cụt, đâm đầu vô là hết ngõ ra. Các em nghĩ sao?
Tâm hăm hở:
- Hết xảy, chị Nga lo đường đi nước bước trước đi, em bao dàn.
Nga cười gượng:
- Đường xá thì không lo, nhưng cái vụ xét ghe thì em chưa làm bao giờ.
Tâm nói ngay:
- Khỏi lo, chị lo lái ghe, em nói bao dàn mà. Song hỏi Nga:
- Anh biết em có thể chèo ghe, nhưng ca-nô cảnh sát lái được không?
Nga gật đầu:
- Em đã thử rồi, hồi đó ông xã em là lính quân vận nên tập cho em ba cái thứ đó rành lắm.
song mừng rỡ, cười ha hả:
- Như vậy là yên rồi, em lo huấn luyện thằng Tâm súng ống đi. Bây giờ anh phải đi lo nhiều chuyện khác.
Cứ mỗi ngày anh gặp em ở chợ Thị Nghè, em có biết cái dẫy cầu tiêu eông eộng ngay mé bờ sông cuối chợ không?
- Dạ, biết.
- Cách đấy hai căn nhà, có quán hủ tíu, cà phê, anh sẽ chờ em ở đó từ 3 giờ tới 4 giờ. Ngày nào em không tới, có nghĩa là có chuyện, anh sẽ có mặt tại đó đúng giờ. Em có biết quán đó không?
- Dạ, biết.
- Còn nữa, hãy dùng ghe của em đi ehợ, ghe của anh dùng để đi ăn hàng thôi. Khi ăn hàng, nếu đụng độ phải nổ súng chạy cho bằng được, không được để bị bắt, hết
thuốc chữa đó.
- Em hiểu rồi.
- Chiều nay 3 giờ, em cũng tới nơi hẹn để lấy mọi thứ cần dùng. Bây giờ anh vô chào má, rồi em đưa anh sang sông, chúng mình hẹn nhau ngoài chợ. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bắt đầu gay gắt. Song nhìn xuống con rạeh nghĩ thầm: "Bao nhiêu năm hoạt động cho tình báo một eách vô tư. Bây giờ giòng nước này mới thực sự là giòng sông định mệnh, không biết số mình vào con nước lên hay xuống....

Song phóng xe tới võ đường. Vừa tới sân, chú Tư đã chạy ra nói ngay:
- Chú Song, chú đi chết ở đâu mà hôm nay mới tới, tôi cho ngllời đi hỏi lung tung eũng không biết chú ở đâu.
Song cười hì hì, dựng xe rồi theo chú Tư vô nhà:
- Hôm nay mới êm được, cháu được nghĩ phép một tuần mà làm việc còn gấp ba lần đi làm.
Trông chú phờ phạc quá. .
- Dạ, bị mất ngủ nên hơi mệt; ủa, sao hôm nay không có học trò hả chú?
- Có có mấy đứa mới, nhưng tốỉ mới lại. Còn tụi kia nó ở ngoài sòng tài xĩu.

Song vô bàn thờ thắp nhang, chàng có lệ hễ lâu không tới thì phải thắp nhang bàn thờ tổ. Trong lư nhang mới có 3 cây, chắc là của chú Tư, ông có lệ khi thức dậy phải thắp 3 cây nhang đã, rồi muốn làm gì thì làm. Đợi Song thắp nhang xong, ông Tư nói ngay:
- Chú có biết tối hôm đó ra sao chưa?
- Dạ chưa, kết quả ra sao hở chú?
Ông Tư không nói ngay, bật hộp quẹt máy đốt điếu thuốc, phà một hơi rồi cười khoái trá:
- Tả con bà nó, tụi nó coi dưới mắt không người.

Hôm đó, chúng nó kéo vô xóm 3 cái xe Honda chở đôi, và hai thằng ở dưới ghe ông Ba bán cháo lòng bò. Ba đứa ngồi sau đi vô xóm, còn ba thằng ngồi trên xe đậu đầu hẻm, tụi tôi để coi xem chúng làm gì. Tụi nó tới nhà bà Ba gõ cửa tĩnh bơ, thấy không có ai, chúng tính nậy cửa vô nhà. Lúc đó thàng Phèn la lên: "ăn trộm, ăn trộm", tụi tôi túa ra, lúc đầu còn e dè sợ chúng có Búng, ai ngờ ba thằng mới có được cây còng, tụi này đập cho chúng nó một trận tơi bời. Nhưng võ nghệ chúng cũng khá, chống đỡ càng giỏi, cả đám mà không bắt được ba thằng. Tụi nó vừa đánh vừa chạy. Tới đầu hẻm, tôi nóng mũi nhảy ra, đá một thằng bò càng, hai thằng kia xúm lại đánh tôi, một thàng bi tôi thoi sặc máu mũi. Tả con bà nó, cái thằng ngồi trên xe Honda bấy giờ mới móc súng nổ cái đùng... làm tụi này chạy té đái!
Vừa nói ông Tư vừa cười sằng sặc có vẻ khoái lắm.
- Còn mấy thàng nhỏ mình có đứa nào bị đòn đau không?
- Chúng nó bo theo kiểu hội đồng như chú dặn, cốt làm cho tụi kia Bợ thôi, ai ngờ gặp tay nghề khá quá, tôi nhắm trong đám học trò mình, chưa thằng nào đủ sức
hạ tụi nó đâu, mấy đứa này cũng cỡ võ sư, không phải thường? Lúc thằng Tào bị một đá siểng niểng, nó nổi cọc sách cây đập tứ tung, lúc đó chúng mới bỏ chạy, rồi thằng Khùng cũng chụp con dao chặt nước đá nhào vô bổ cho một thàng ngay vai và tay, máu chảy qúa xá trời.
- Còn hai thằng ở dưới ghe thì sao chú?
Lúc thằng Phèn la "ăn trộm", tụi nó rút ngay à, tôi có cái này cho chú làm kỷ niệm chơi.
Vừa nói ông Tư vừa tới bàn thờ, móc ở dưới kệ ra một chiếc còng mới tinh. Ông cười khoái trá:
- Chiến lợi phẩm cho chú đó.
Song cầm cây còng, chàng lật ngay tìm hàng số tiếp liệu, nhưng những con số này đã được dũa mất, chỉ còn một gạch dài trũng xuống.
- Tụi này lợi hại thực, chúng biết giấu tung tích.
Ông Tư ngơ ngác hỏi:
- Chú nói sao?
Song đưa cây còng chỉ hàng số bi đục cho ông Tư coi:
- Chú coi, nếu còn hàng số này, cháu sẽ biết ngay xuất xứ của cây còng này cấp phát cho đơn vi nào, nhưng chúng đục đi rồi, đành chiu. Tuy nhiên loại còng này được phát cho quân đội, chứ không phải cảnh sát à, chú có để ý cây súng lúc nó bắn loại nào không?
- Lúc đó chạy té đái, ai còn biết súng ống gì nữa, nhưng con nhỏ bán sương sâm sau này nói cây súng giống Búng cảnh sát nhưng nòng súng cụt ngủn và đen thui.
Song mỉm cười:
Cháu đoán không sai.
- Chú biết tụi nó rồi à?
- Đoán thôi, đám này là cận vệ mấy ông lớn chứ không phải cảnh sát hay an ninh đâu.
Ông Tư tặc lưỡi:
- Hèn chi võ nghệ chúng khá quá!
Chú đánh với nó, có để ý chúng thuộc môn phái nào không?
Ông Tư nói ngay:
- Hai thằng võ Đại Hàn còn thàng bi chém là võ Thiếu Lâm, thằng này giỏi nhất nên bị ăn đòn nặng nhất, vì tụi nó xúm vô làm thịt y. Phải có chú bữa đó tôi để chú chơi tay đôi với thằng đó.
Song cười:
- Chú đừng lo, cũng có ngày đụng mà, nhưng lần sau thì... hì, hì...
Song bỏ dở câu nói cười hì hì, ông Tư cũng cười:
- Bữa nào chơi eái đó chú eho tôi theo, cứ giao cho tôi, tôi chơi cho chú coi. I~i theo dân du côn tôi cũng có một cây dài thoòng, bắn một phát lại phải bẻ cái nòng xuống, đút vô một viên, không được như chú bây giờ, bắn một băng tám, chín viên, lấy ra nhét băng khác vô ngon thấy bà.
- Chú già rồi mà còn hăng qưá vậy?
Ê, chú nhớ tôi chưa phải ăn cháo à nhe.
Cả hai lại cười thích thú.
- à quên, cháu chưa hỏi chú rồi sau đó tụi mình theo chúng nó tới ổ không?
- Tới nơi, nhưng mà không biết chúng ở đâu.
Song thắc mắc:
- Vậy là sao?
- Theo kế hoạch của chú, tôi bảo hai đứa lấy Honda chờ ở ngoài, khi chúng chạy thì theo dõi. Sáu thằng chạy vô nghĩa đia, lúc trở ra có bốn thằng thôi. Còn hai thằng ở lại đó Sáng hôm sau, tụi này cũng dò ra, chúng nó là hai thằng gác nghĩa đia mới đó. Còn bốn thằng kia chạy tới nhà thương Đô Thành băng bó nên mấy đứa của mình về luôn.
- Thôi, thế kể cũng được, còn gặp nhau nhiều mà, lo ông Tư thắc mắc:
- Chú chắc tụi nó trở lại sao?
Chắc như bắp chú ơi.
- À tôi quên nói, mấy bữa nay cảnh sát bố lung tung, không biết cố dính dáng gì tới eái vụ này không.
- Trên nguyên tắc ruồng bố thì không, nhưng trong thực tế thì có.
- Vậy là sao?
- À mình đang ehọi với một nhóm người có thế lực, nhưng mà chúng lại hành động bất hợp pháp nên không dám ra mặt. Tụi nó thọc bậy, thọc bạ để cảnh sát dằn mặt mình thôi.
- Nếu vậy đâu có ngán tụi nó.
- Cháu cũng nghĩ vậy.
Con chó vàng bỗng sủa vang, ông Tư kêu nó vô thì hai người đàn bà cũng vừa bước chân vào sân nhà, một người hỏi:
- Dạ thưa ông, đây eó phải nhà ông Tư dậy võ không?
- Dạ thưa phải, hai cô muốn kiếm tôi có chuyện gì?
Hai người đàn bà cùng lễ phép cúi đầu chào:
- Dạ, thưa xin chào Thầy, tụi con có mấy người bạn giới thiệu xin Thầy ếm giùm căn nhà tính làm ăn.
- Mời hai cô vô nhà chơi.
Song đứng dậy chào hai người khách, trong khi ông Tư mời họ ngồi:
- Thưa xin lỗi, xin hỏi hai cô ai giới thiệu các cô tới
- Dạ thưa Thầy, bạn con là chị Dung ở hẻm nghĩa địa nói con mới biết Thầy, chúng con tới đây xin Thầy giúp giùm.
- À thì ra cô Dung, vậy các cô muốn ếm nhà làm ăn gì đây?
Người đàn bà trẻ tuổi nói:
- Dạ thưa Thầy, chị em chúng con mới mua một căn nhà, dự tính mở cái xe bán cơn trước hàng hiên, xin Thầy giúp cho. Ông Tư vui vẻ nói:
- Được... được chuyện đó dễ mà. À, xin hai cô thứ lỗi các cô tên chi ạ?
- Dạ, thưa Thầy, con tên Lan, còn đây là chị Sáu.
Lan vừa nói xong, bỗng giật mình nhìn Song chằm chặp, nàng nhận ra ngay anh chàng này ở trong đám cảnh sát mặc thường phục điều tra án mạng trong nghĩa
đia. Lan dò hỏi:
- Thưa Thầy, còn đây là...?
Vừa nói Lan vừa đưa mắt nhìn Song, ông Tư lật đật giới thiệu ngay:
- À à xin lỗi, đây là chú Song học trò tôi thôi, nhưng mà chú ấy học ở đây lâu rồi, nên tới phụ tôi dậy đám học trò lên đài đó.
Ông Tư ngừng một lát, rồi như muốn đề cao Song nên nói tiếp:
- Thực ra về nghệ thì như vậy, còn nghề làm thầy thì chú Song cũng xuất sư lâu rồi nên trấn ếm cũng giỏi lắm, thế nào ehú ấy cũng phụ tôi ếm căn nhà mới cho các cô.


<< Lùi - Tiếp theo >>
truyen sex
Bản quyền thuộc về hay24h.wap.sh

Điệp Vụ Môi Hồng p6

Truyện người lớn
Trang 6 trong tổng số 18


Bà Ba ứa nước mắt khi nhìn thấy thằng Tâm đứng dưới bực thang kéo dây ghe eột lại cho bà. Bà đã tưởngkhông còn nhìn thấy thàng con trai độc nhất trong gia
đình nữa. Bà buột miệng hỏi:
Con không sao chớ?
- Dạ, nhờ chú Song thôi.

Bà Ba muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng nước mắt bà trào ra khiến bà nghẹn lời. Nga cũng vừa cột dây ghe của nàng lại, nhìn mẹ rồi quay lại nhìn Song. Song đọc được trong ánh mắt Nga trăm lời cảm tạ, chàng biết người con gái này đang dành cho chàng những cảm tình mà chưa ai được hưởng. Nhưng lúc này Song phải lờ đi, nếu không khéo cư xử có thể cái Unh cảm này thành một sự trả nợ mất hết thi vị. Chàng nói lảng sang chuyện khác để không khí bớt nặng nề:
- Tâm cõng ba em lên trước đi, để tụi này giữ ghe cho.
- Chú Song đem cả gia đình em tới đây làm chi vậy?
Song cười:
Thủng thẳng đã, vô nhà rồi hắng nói. Chú mày ở đây một mình cả buổi rồi, có buồn không?
- Dạ,... em thấy hơi bó giò, bó cẳng một chút.
Nga mắng em:
- Bây giờ thì tới lượt ba má với tao cũng bó giò, bó cẳng như mày rồi. ở đó mà than.
Tâm ngơ ngác:
- Chi Nga, chi nói cái gì?
- Mày hỏi má đi.
Song can khéo:
- Thôi mà, cõng ba vô nhà đi, anh kể cho nghe cũng không muộn.
Tâm không dám nói nữa, leo xuống chiếc thang dốc ngược, đóng sát theo hai cây cừ lòi ra phía ngoài con lạch. Căn nhà sàn này chỉ có hai gian, một gian trên bờ,
một gian cất lòi ra ngoài lạch. Chung quanh đây không có một ai, phải ehèo ghe hai, ba mươi phút mới tới khu có ngllời ở. Hồi chiều Song chở Tâm tới đây, nói không được đi đâu vì cảnh sát còn đang giữ hồ sơ nó trốn quân dịch. Tâm cũng đang mệt vì bị đánh một cú thật đau, ngủ li bì tới bây giờ mới dậy thì gặp ngay lúc mọi ngừời kéo tới.

Bà Ba cứ sụt sùi khóc hoài, bà không biết phải làm gì nữa. Còn ông ehồng bà đã trở bệnh mấy tháng nay, tuy ngồi đó trông khoẻ mạnh như thường, nhưng như người mất hồn, ông nghe ai bảo gì là làm nấy, thỉnh thoảng nói một vài cầu như con nít, bác sĩ bảo hết thuốc chữa rồi, sống được lúc nào hay lúc đó thôi. Ông đã mất trí hoàn toàn?

Trời bất chợt đổ mưa vội vã, hạt mưa to và nặng, mọi người ngồi chung quanh cây dèn dầu lù mù.
Song bảo Nga:
- Bây giờ Nga kể cho thằng Tâm nghe chuyện này đi, để nó khỏi thắc mắc.
Nga dạ một tiếng, kể cho Tâm nghe hết những gì đang đe dọa gia đình và lý do phải bỏ nhà đi. Nghe xong, Tâm khóc nức nở, nó không hiểu tại sao nó lại làm liên lụy tới gia đmh như vậy. Tâm hỏi Song:
- Chú Song ơi, chú đã giúp đỡ gia đình cháu quá nhiều rềi, bây giờ kể như người nhà đi, cháu hỏi thiệt chú có biết tại sao không?
Song gật đầu:
- Biết.
Nga giật mình nhìn Song:
Chú biết rồi à?
- Tôi biết những gì An Ninh lập biên bản cũng như tôi biết tại sao gia đình Nga lâm nạn. Còn thàng Tâm nó có hay không là một chuyện khác.
Nga năn nĩ:
- Cháu lạy chú, chú nói đi.
- Nếu mọi người muốn biết thì tôi nói vậy. Theo hồ sơ của chúng tôi, thằng Tâm có bồ với con Thu vợ thằng gác nghĩa đia. Cuộc tình này ra sao chĩ có thằng Tâm và con Thu biết thôi.
Tâm bỗng nghe nói đến Thu, nó gục mặt xuống không dám nhìn ai nữa. Bà Ba hỏi ngay:
Có phải vậy không Tâm?
Tâm không nói gì, khẽ gật đầu. Song nói tiếp:
- Sáng hôm nay, người ta phát giác thàng gác nghĩa đia bị đâm chết, xác nó nàm trên một ngôi cổ mộ. Ngôi mộ này đã bi đào xới và vừa lấp lại. Khám nghiệm tử thi, được biết trước khi chết, y bị trói cả chân tay và bịt miệng nữa. Cảnh sát tìm thấy một cái cuốc gần cổ mộ và trên cán cuốc có dấu tay thằng Tâm. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Đối với cảnh sát thì hồ sơ tới đây là hết vì họ được ehỉ thị giao cho An Ninh và báo cáo rằng thàng gác nghĩa đia chết vì say rượu, vô ý té gây nên tai nạn thôi. Nhưng hồ sơ An Ninh lại khác: sau khi thàng Tâm đâm chết nạn nhân rồi, nó ôm theo những gì lấy được dưới ngôi cổ mộ tẩu thoát. Những món nó lấy được lại thuộc về bà vợ nhỏ của một ông Tướng đang làm lớn, cái cổ mộ này là của nội tổ bà ta. Và theo tôi, bà ta đang dùng đàn em truy nã thằng Tâm vì muốn lấy lại những gì đã mất. Cái rắc rối là chính tôi giấu cả gia đình này nên phe bà Tướng nọ mới điên lên. Còn bây giờ, trước hết, lấy nghĩa thầy trò, thứ nhì với Unh anh em, tôi hỏi Tâm câu chuyện của cậu như thế nào?

Song nói vừa dứt, bà Ba òa lên khóc, Nga xanh mặt và thàng Tâm run như con thằn làn đứt đuôi, mặt nó nhăn nhúm lại. Bây giờ nó mới hiểu cả gia đình nó vừa thoát chết và vị ân nhân đang ngồi trước mặt nó đây lại là quan tòa trong vụ án này. Không khí nặng nề trôi qua, mọi người đ0ều im lặng, chỉ có tiếng khóc nức nở của bà Ba. óng Ba vẫn ngồi yên lấy mắt nhìn mọi người như người ngoài cuộc. Song quay nhìn Nga, thấy nàng như ngllời mất hồn, chàng thấy quá tội nghiệp, ngồi xích lại nắm lấy tay nàng. Nga gục ngay mặt lên vai Song, hai vai nàng rung lên. Nàng không cần che giấu tình cảm bấy lâu dành cho Song nữa, mặc dù đang ngồi trước mặt gia đình. Một lúc thật lâu, Nga ngước mặt lên, nước mắt ràn rụa hỏi:
- Tâm, chị hỏi thiệt em, câu chuyện ra sao?
Tâm đau đớn:
- Em biết nói Bao bây giờ?
- Nghĩa là sao?
Tâm nói như người mất hồn:
- Em cũng không biết.
Nga bực quá gắt lên:
- Không biết, không biết, hại cha, hại mẹ như thế này rồi mà cũng không biết sao?
Tâm lại gục đầu im lặng. Song nắm lấy vai Nga nói nhỏ:
- Nga, em để anh hỏi nó từ từ, eó lẽ sẽ ra chuyện.
Nga lặng lẽ gật đầu. Song chậm rãi:
- Tâm à, bây giờ anh hỏi câu nào, em trả lời câu đó.
Như vậy thì mới có thể gỡ rối cho em được.
Tâm gật đầu, Song hỏi ngay: ..
- Cái cuốc ở phạm trường là của em hả?
Tâm nhận ngay:
- Dạ. . .
- Em đem tới đó hồi nào?
- Cách đây hai tuần lễ chị Thu kêu em rẫy giùm cỏ mé đường mương sau nhà, làm xong em để cái cuốc lại đó
- Vậy thì tốt. Đêm hôm qua em có ở nhà không?
- Có
- Em có đi chơi đâu chập tối không?
- Có
- Đi với ai?
- Thằng Tào.
- Đi đâu?
- Coi sòng tài xĩu cho chú Tư.
Tới mấy giờ?
- Hai giờ sáng.
- Rồi em đi đâu nữa?
- Về nhà ngay.
Lúc về nhà, cả nhà đã ngử hay có ai còn thức?
- Chị Nga.
Song nhìn Nga, nàng gật đầu.
- Sáng mấy giờ em thức dậy?
- Má gọi dậy gánh đồ đi bán.
song thở phào nhẹ nhõm, chàng bảo Nga:
ít nhất một mình anh biết thằng Tâm bị oan.
Nhưng mà tình cảm của nó và con Thu ra sao?
Nga nói giọng yếu ớt:
Anh hỏi nó coi. .
Song quay sang Tâm:
- Em có dám nói trước mặt mọi người không?
Tâm không ngần ngại:
- llồi nào tới giờ chị Nga thương anh mà còn e, bây giờ chỉ công khai rồi, chuyện em có sợ gì mà không dám nói.
- Tốt lắm, thế em với con Thu thương nhau ra sao?
- Lúc đầu em tưởng ehị Thu thương em, em có để ý và nói vòng vo với chỉ, nhưng chỉ chỉ cười, rồi một bữa em làm ẩu đại vì nghĩa đia vắng người, chồng chỉ lại
không có nhà.
- Em làm gì con Thu?
Tâm hơi ngần ngừ một chút rồi nói:
- Em nhân lúe ehỉ đứng gần em ở một gò mả, em ôm hôn đại.
- Con Thu nó có nói gì không?
- Lúc đầu chỉ không nói gì, nhưng sau một hồi, chị đẩy em ra rồi nói là em còn nhỏ hơn chỉ nhiều quá, chĩ không có cảm giác gì. Rồi chỉ bảo em hãy quên đi, chỉ không nói với ai đâu. Từ đó em không phá chỉ nữa.
- Nhưng trong lòng em còn yêu con nhỏ đó không?
- Hmh như em hơi bồng bột thôi, chứ có thương ai hồi nào đâu. Anh hiểu em hơn ai hết, em chỉ thích học võ thôi.
Song cười, chàng thú thực:
- Anh tin em, vì chính Thu cũng vừa nói với anh như vậy
Nga nhìn Song hỏi:
- Ủa, Thu bây giờ ở đâu?
Song cười:
- Anh cũng vừa định nói với em, Thu cũng như gia đình em, đang bi săn đuổi vì không hiểu những gì trong ngôi cổ mộ biến đi đâu và nhóm người kia có ý cho là
Thu và thằng Tâm là thủ phạm.
Bây giờ bà Ba mới thở ra một hơi thật mạnh:
- Lạy trời phật, ít nhất tui biết con tui không làm bậy. Bây giờ yên tâm rồi, nhưng tụi tui phải làm sao với nỗi oan này đây?
Song ngần ngừ:
- Khó lắm dì Ba à, nếu là pháp luật, có thể biện hộ và minh oan được, nhưng nhóm ngllời kia hành động ngoài pháp luật, mình ehỉ còn cách tự vệ thôi. Hơn nữa, thằng Tâm cho tới giờ này chỉ có gia đình mình biết nó bị oan. Còn với pháp luật thì quả nó vẫn còn bị nghi ngờ. Nó đang ở thế bi săn đuổi đó.
Bà Ba lại mếu máo:
- Bây giờ phải làm sao chú Song?
- Con nói thực với dì Ba, con với Nga đã như thế này rồi, xin dì cứ coi con như người nhà đi. Tạm ở đây ít ngày thủng thẳng tính, vì bất cứ ai trong gia đình này ló đầu ra là bị tụi kia chụp liền.
Bà Ba lo lắng:
- Chú Song à, con Nga mà có đáng gì. Chú muốn sao cũng được, nhưng mà tụi tui ở đây tốn kém lắm, chú lo sao được.
Song cười vui vẻ:
- Dì Ba ơi, như thế là con được vợ rồi phải không? Có thằng rể bất nhân nào để cha mẹ vợ chết đói đâu?
Bà Ba gượng cười, trong khi Nga đấm vào lưng Song thùm thụp:
- Anh này hỏi vợ ác ôn quá hà.
Bà Ba quay qua mắng yêu con gái:
- Cái thứ mày, chó chê mèo bỏ, đã đượe ehú Song thương còn làm bộ, tao cho chú ấy không eòn phải cám ơn nữa đó, mày có hiểu không?
Song vòng tay ôm ngang lưng Nga kéo nàng vào lòng:
- Đó em nghe má nói chưa?
Nga ngả ngay vào lòng Song, nét mặt sung sướng tột cùng.
Bà Ba nói:
- Chú Song à, mặc dù tui gả cho ehú con nhỏ này, nhưng chú cũng đừng ngại gì. Tui nói là tui nói, dù chú có vợ rồi hay mai sau này chú có lấy vợ nữa, thì chú
cũng vị tình tui đừng bỏ bê nó là tui vui rồi.
Song nói ngay:
- Dạ, má yên trí đi, con không lừa dốỉ má và em Nga đâu Con nói thực, dù cho má có buồn chứ số con ai cũng nói năm thê bảy thiếp đó, nhưng mà với Nga, con thề
nếu mai sau có hất hủi em thì chết không toàn thây.
Nga vội đưa tay bit miệng chàng lại:
- Anh này chỉ thề ẩu thôi. Em biết thân em lắm, em đâu còn con gái trinh tiết gì. Được anh thương là mãn nguyện rồi, đâu có dám đòi hỏi gì nữa đâu.
Thật không?
- Thiệt đó
Song giơ một ngón tay ra nói:
- Nếu vậy chúng mình ngoéo tay đi.
Nga cũng giơ một ngón tay ra móc vào tay Song. Nàng cười khúc khích quên eả chuyện đau buồn vừa xảy ra. Nét mặt bà Ba cũng tươi tỉnh hẳn lên, còn thàng Tâm hớn hở hơn ai hết. Nó không ngờ Song lại dễ dãi với Nga như vậy, nó tự nghĩ mình không chọn lầm một người đàn anh.

Mưa càng ngày càng lớn, những giọt mưa trắng xóa trải dều trên mặt nước, Song ôm vai Nga đứng dậy, nói với bà Ba:
- Thôi má đưa ba lên nhà trên nghỉ di, sáng mai mình bàn tính sau, chuyện dâu eòn có đó. Bây giờ như thế này cũng tạm yên rồi. Còn thằng Tâm nàm đây nghe radio chơi, anh có việc muốn bàn riêng với ehi em một chút rồi nói với em sau.
Bà Ba đỡ ông Ba lên nhà trên, Song nắm tay Nga kéo ra ngoài hàng hiên, mé con lạch. Nhìn ra ngoài đêm tối mịt mù, Song dìu Nga ngồi xuống sàn, dựa lưng vô vách ngăn căn phòng với lan can cất nhô ra ngoài con rạch.
Song hỏi vu vơ:
- Em có thích bóng tối không?
- Em không thíeh, nhưng cũng chẳng sợ nó.
Em có thấy cuộc đời anh tối như đêm ba mươi không?
Không, em nhìn anh như ánh hào quang của thần thánh, anh ehói lòa trong đêm tối.
Song cười thỏa mãn:
- Em họe được câu hát eải lương đó hồi nào vậy?
Nga cười khúc khích:
- Từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có dịp hát cho người biết nghe mà thôi.
- Em còn hát được bao nhiêu lâu nữa?
- Em sẽ hát hoài, hát hoài, nhưng ehỉ cho anh nghe
thôi.

Song kéo Nga sát vào mình, chàng hơi chồm lên một chút tìm làn nôi chín mọng của người yêu, Nga hôn lại thật say mê, nàng run lên và tim đập thật mạnh. Sấm nổ ầm ầm, thỉnh thoảng một tia chớp loé lên giữa trời, làm thành những đường lửa ngoằn ngoèo. Song nhìn rõ nét hân hoan trên mặt Nga. Chàng luồn tay qua áo nàng, Nga hơi co lại.

Đêm nay là đêm động phòng phải không em?
Nga nói trong hơi thở:
Anh muốn sao em eũng chiều anh.
- Em eó buồn không?
Tại sao? '
- Anh đến với em như một tên ăn cướp!
- Không phải đâu, anh hiện ra như một hiệp sĩ với cô gái quê nghèo hèn, từng mang nhiều mộng ước về anh.
- Lâu chưa?
- Ngay từ ngày đầu tiên thằng Tâm giới thiệu anh với má em.
- Hôm đó anh ăn bánh cuốn do em tráng.
Phải rồi và xuýt nữa em tưới nướe mắm vào mình anh.
Cả hai cùng cười khúc khích:
- Anh có biết không?
- Biết gì?
- Tối hôm đó, em bảo thằng Tâm giới thiệu anh cho em đi, anh có biết nó nói gì không?
- Nó nói gì?
- Nó bảo em đừng mơ mộng vô ích, hãy nghĩ phận mình và đừng với qưá cao, té đau đó.
- Em nghĩ sao?
Nó nói đúng và em chỉ dám mơ ước thôi.
- Bây giờ còn đúng không?
Vừa nói Song vừa kéo Nga nằm xuống, Nga nói thật nhỏ bên tai chàng:
- Mình đừng nói nữa nghe cưng.
Song mỉm cười trong bóng tốỉ, ôm ghì lấy người yêu.... Mặt trời nhô lên với muôn ngàn hào quang rực rỡ, không khí thật trong lành, qua một đêm mưa tầm tã, tất
cả bụi bặm vương vất trong không gian được lọc thật sạch. Song vươn vai ngồi dậy, ngáp một cái thật ngon lành. Chàng chợt nhìn thấy Nga đang ngồi ở bìa lan can thọc chân xuống nước, nàng ngồi mơ màng nhìn cảnh vật chung quanh. Thấy ehàng thức dậy, Ngu qưay mặt nhìn Song mlm cười:
- Hôm qua tụi mình ngử một giấc đã ghê. Từ nhỏ tới lớn em mới được ngủ ngoài trời như hôm qua. Nhất là ở nơi hoang vắng này, chỉ có trời, nước, cây cối, xa hẳn xã hội phiền phức làm mình càng thấy thoải mái.
Song cười:
- Còn anh thì ngủ bờ, ngủ bụi cả đời. Không biết bao giờ mới có đượe một gia đình thực sự.
- Thực sự thì anh thích bay nhảy chớ chẳng phải anh không xây đượe một tổ ấm.
- Không phải thế, mà là trời hành anh, bắt anh phải phục vụ đàn bà nên khó có ở yên là vậy.
Nga chạy lại ôm lấy cổ Song cười khúc khích:
- A... trời hành khôn quá há.
- Dĩ nhiên ông trời là khôn rồi.
- Cả hai cùng cười. Tâm ở trong nhà bước ra cười hùn:
- A, ... mới sáng sớm mà bà con vui quá trời rồi.
Song quay lại nói với Tâm:
- Ừ, thằng nhóc này ra đây. Hôm qua chú mày có ngủ được không?
Dạ, anh Song, em ngủ tỉnh bơ.
- Vậy thì tết, mấy bữa nữa có chuyện cho chú mày làm rồi đó.
- Chuyện gì vậy anh Song?
- Em có muốn làm cảnh sát không?
- Làm cảnh sát... nhưng... nhưng mà em.
Không phải làm luôn dâu, làm cảnh sát một đêm thôi.
Tâm không hiểu, lặp lại lời Song:
Làm cảnh sát một đêm thôi sao?
- Phải, làm cảnh sát một đêm thôi, em có dám không.
- Anh bảo làm cái gì mà em không dám.
Vậy thì tốt. Để anh nói em nghe, thứ nhất cảnh sát thì phải bắt ăn trộm.
Tâm có vẻ khoái lắm, đáp ngay:
- Chắc ăn rồi, nghề của em mà.
Bởt tụi nó thì cũng có khi nó nổ vào đầu, chứ không để em yên đâu.
Tâm cười hề hề:
- Nếu mà mình là cảnh sát thì phải có súng chớ.
Lẽ dĩ nhiên là có.
Như vậy mình đâu có sợ nó?
- Vậy thì đượe rồi, nhưng ehú mày có biết Bử dụng súng không.
- Không, nhưng mà ehắc không khó đâu.
Song cười hì hì, với tay lấy cây súng để dưới áo mưa bên cạnh đưa cho Tâm:
- Súng đây, thử coi.
Nga từ nãy tới giờ ngồi nghe Song nói, khi thấy chàng rút cây súng trao cho Tâm, mới la lên:
- Trời... trời, anh Song, anh làm thiệt sao?
Song cười hì hì:
- Anh có làm cái gì giả bao giờ đâu?
Nhưng mà súng ống đâu phải chuyện giỡn?
- Anh đâu có giỡn?
Nga bá lấy cổ Song nhún nhảy:
- Thôi mà, đừng có nói chơi nữa mà.
Song vẫn cười hì hì, bảo Nga:
Anh hỏi em, nếu kẻ thù của chúng ta có súng, tới đây mình phải làm sao? Tâm cười như nắc nẻ, nó giơ cây súng chĩa ra phía rạch làm bộ bắn:
- Đoàng... đoàng... đoàng.
Song cười thích thú:
- Hay, hay, thằng này hay.
Nga nhìn Song:
- Anh muốn tụi em học bắn súng để tự vệ à?
- Đúng rồi.
Tâm xen vào:
- Khỏi có lo cho chi Nga, chỉ bắn giỏi lắm đó.
Song ngạc nhiên:
- Thật không, Nga học bắn hồi nào?
Nga thực thà:
- Em biết bắn hồi chồng em còn sống, cứ mỗi lần đi hành quân về, ảnh lôi em ra bìa nlng tập bắn, riết rồi quen đi.
- à thì ra thế, em bắn súng gì?
- Colt 12.
Song chỉ cây súng Tâm đang cầm:
- Giống súng của anh à?
- Dạ, em nghĩ nhà binh thì xài cùng một thứ.
- Nếu vậy anh sẽ kiếm cho em một cây.
Nga nhìn Song ngập ngừng:
- Anh khỏi kiếm, hiện giờ em còn giữ hai cây.
Song ngạc nhiên hỏi: .
- Em có hai cây, ở đâu ra vậy?
- Hồi chồng em chết, ảnh để ở nhà. Một cây của ảnh, còn một cây ảnh lấy của VC trong một lần hành quân.
- Em giữ lại làm kỷ niệm. Nhưng mà hết đạn rồi.
- Súng của VC cũng là Colt 12?
- Không phại, là K.50.
Song reo lên:
- Hay, hay, thế thì hay lắm, súng K.50 rất khó kiếm, nhưng mà đạn thì anh có cả ngàn viên. Bây giờ súng em để đâu?
Nga chĩ xuống chiếc ghe của nàng cột bên dưới nhà sàn. Song ngạc nhiên:
- Em để trên ghe à? Bộ không sợ bị bắt sao?
Nga lắc đầu:
- Ai biết mà bắt?
Tâm nói xen vô:
- Tại sao em đi chiếc ghe đó hoài mà không thấy?
Song hiểu ngay, chàng cười vang:
- Ha... ha... ghe hai đáy?
Nga cười theo:
- Thiệt, khó mà qua mặt được dân an ninh.
Tâm lụp chụp định nhảy xuống ghe:
- Để em lấy lên nghe.
Song cười:
- Không lấy đượe đâu, trừ phi phá chiếc ghe ra thôi. Có đúng không cô hằng nga của tôi?
Nga nhìn Song khâm phục:
- Dạ.
- Thế thì được rồi. Tâm ngồi xuống đây để anh nói một chuyện cho hai em nghe. Như đêm qua anh đã nói, kẻ thù của ehúng ta rất mạnh, chắc chắn nhiều tiền và eó thế lực. Chúng mình không có tội gì, nhưng chúng mình vẫn là con mồi của bọn chúng. Nếu chúng ta muốn sống, giải pháp trốn chạy này không phải là thượng sách. Chúng ta cũng là con người, tại sao phải chạy trốn. Trong binh thư, vấn dề triệt thoái, rút lui là giải pháp khó khăn nhất, tại sao chúng ta phải ehọn giải pháp này?
Tâm nôn nóng:
- Em hiểu rồi, mình phải tìm tụi nó thanh toán mới được
Song lắc đầu:
- Không có dễ như em tưởng đâu, mặc dù chúng chọn phương cách hành động ngoài luật pháp, nhưng luật pháp trong xã hội này vẫn bảo vệ chúng. Nếu chúng ta khôn khéo thì có thể trèo lên pháp luật mà sống. Còn như những kẻ hữu dũng vô mưu, chắe chắn sẽ trở thành con thiêu thân thôi.
Im lặng một lúc, Song nói tiếp:
- Chúng tấn công mình, chắc chắn mình sẽ đánh trả, nhưng mà hiện nay đich ở trong bóng tối, ta ở ngoài sáng, làm sao đánh lại? Nhất là chúng lại mạnh hơn ta
nhiều! Cũng vì lý do này, anh đem gia đình em qua dây, cũng như là một cách lẩn vào bóng tối. Và bây giờ thì cuộc chiến mới công bằng. Nói là công bằng, thực ra chúng ta vẫn còn yếu thế lắm, chưa thể tấn công được. Điều quan trọng là mình phải tự tạo lấy một sức mạnh. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Chắc chắn các em biết, sức mạnh trong xã hội này là tiền. Và cái lý do mình bl săn đuổi cũng là tiền. Vậy thì bằng mọi giá, ta phải có tiền mới giữ được mạng sống của mình và tiêu diệt kẻ thù.
Nga nói thật nhỏ:
- Mặc dù em thương anh đã lâu, nhưng chính thức thì chĩ có mới từ hôm qưa. Những sự hiểu biết của anh, những công việc anh làm, cho tới giờ phút này em cũng mù tịt. Nhất là trong hoàn cảnh này, tụi em không còn nhúc nhích gì được nữa, tiền sinh sống hàng ngày, lúc còn làm ăn buôn bán đã chật vật, nói chi trong hoàn cảnh này. Nếu anh có cách gì có thể kiếm ra tiền, anh cứ nói đi, dù cực khổ, sống chết, em eũng theo anh. Song nắm bàn tay thon nhỏ của ngllời yêu bóp nhè
nhẹ. Chàng cảm động trước mối thâm tình của Nga:
- Em với anh bây giờ chĩ còn là một, thằng Tâm thì nó là em út, với anh, nó cũng còn nghĩa thầy trò. Nó theo học anh cũng hơn hai năm rồi, nên anh cũng hiểu được nó ít nhiều. Bởi vậy, có thể nói những gì chúng mình biết ngày hôm nay không sợ một người thứ tư hay nữa.
Tâm nóng ruột hỏi:
- Anh nói đi.
Song cười:
- Không thể nóng đượe, phải từ từ. Mình phải chia ra làm nhiều giai đoạn. Thứ nhất, trong hoàn cảnh này, ít nhết cũng có hai điều phạm pháp. Thằng Tâm trốn quân dich, vụ án mạng mà hồ sơ còn nằm trong ngăn kéo anh. Thứ hai, ehúng mình tàng trữ vũ khí bất hợp pháp. Vũ khí có thể vứt đi lúc nào cũng được, nhưng vấn dề vụ án và quân dich thì phải lo. Vụ án mạng còn nằm trong tay anh, nên không lo mấy, còn vụ quân dich anh chợt nhớ ra một điều luật, cha mẹ già có một con trai duy nhất hay đứa con trai cuốỉ cùng mà eác anh nó đã đi lính rồi thì hoàn toàn được miễn dieh nếu làm đơn xin. Tâm nhảy lên sung sướng:
- Trời ơi, đỡ rồi, lạy trời phật đã giúp con.
Nga mừng rỡ không kém, nàng ôm lấy cổ Song, nước mắt muốn trào ra vì sưng sướng, tình thương của nàng dành cho đứa em duy nhất này vô bờ bến, nay thấy chính chồng của nàng mở được lối thoát cho nó, không còn gì mong muốn hơn, quả thực trong cái rủi những điều may mắn đã tới, nàng được chồng, lại giữ được cả em vĩnh viễn.


<< Lùi - Tiếp theo >>
truyen sex
Bản quyền thuộc về hay24h.wap.sh

Điệp Vụ Môi Hồng p5

Truyện người lớn
Trang 5 trong tổng số 18


Những cụm mây đen bay thật thấp, ngoài trời tối đen như mực. Lan nghe tiếng nước xối ào ào, nàng biết chị Sáu đã về và đang tắm. Hai căn nhà chung váeh, nhất là chỗ tắm rửa của nhà chi Sáu lại sát ngay bên căn lầu của nàng. Căn nhà tắm lộ thiên này, từ trên lầu của Lan, nếu mở eửa sổ ra, nhìn xuống thấy hết trơn. Thấy Lan nhấp nhổm, Ba Thọt tò mò hỏi:
- ủa, bộ có ai đang tắm hả?
Lan cười:
Dạ, chị Sáu.
- Chị Sáu ở sát vách nhà em à?
- Dạ, sự thực căn nhà nhỏ như chuồng chim này của em là cái chái của nhà chị Sáu. Chỉ ngăn ra cho em mướn.
Ba Thọt chợt hiểu:
- Hèn chi hai người hợp tác thân mật như vậy.
Lan buồn buồn:
- Dạ, hoàn cảnh tụi em eùng khđ như nhau. Chồng chĩ cũng tử trận, để lại cho chỉ hai đứa con trai mới có 5, 6 tuổi. Đứa này eoi đứa kia khi chỉ ra bán hàng, em ở đây cũng phụ chĩ dòm chừng tụi nó. Những lúc chỉ kiếm được mối cho em, em cũng cho chỉ chút đỉnh. Nhưng có khi mưa gió cả tuần lễ, không bán buôn gì được, tụi em cũng kẹt vô cùng.
Ba Thọt tò mò:
- Em còn có thể có chút ít dành dụm, còn chị Sáu phải nuôi con làm sao sống nổi?
Lan thực thà:
- Nhiều khi túng quá, chị Sáu cũng như em thôi. Nhưng chị lén qua đây mượn em cái ghế bố ở nhà dưới lúc anh vô thấy liền đó.
- Nếu em có khách thì sao?
- Có sao đâu, chị Sáu không ngử đêm bao giờ. Tiếp khách chốc lát thôi. Hơn nữa, thường thì hàng họ ế ẩm lắm chị Sáu mới làm bậy bạ vậy thôi, còn thì chỉ sống lai rai.
- Nhưng nếu chị ấy có khách trước thì em làm sao đem khách về?
- Em ít khi ra ngoài kiếm khách lắm. Sợ lính bắt thì toi mạng. Còn chi Sáu eó khách, thường thường khuya lắm, dẹp hàng họ rồi mới mang khách về.
- Rồi chị ấy có khách về là em phải xuống nhà mở cửa hả?
- Đâu có, khách của chĩ chờ ở trước cửa nhà em. Chỉ về nhà, mở cửa hông thông qưa nhà em, rồi mở cửa cho họ vô.
- à ra vậy, chị Sáu cũng kỹ ghê.
Lan thở dài:
- Không kỹ sao được. Gia đình chồng chỉ ở gần đây, họ không bao giờ giúp chỉ một xu, nhưng lại soi bói kỹ lắm.
Ba Thọt chép miệng:
- Tội nghiệp nhỉ.
Nằm một lúc, Ba Thọt nói:
- Hay là em kêu chị Sáu lên đây nằm nói chuyện cho vui
Lan cười khúc khích: .
- Cái anh quỉ này, kỳ cục.
- Anh nói thiệt mà.
- Thiệt không?
- Thiệt chứ. Để anh nói em nghe. Đây là nhà chị Sáu, nếu tụi mình lấy nơi này theo dõi tụi đào mộ kia mà không có ehi Sáu nhập bọn, coi bộ có ngày hư việc. Còn như tụi mình ăn một mình cũng được đi, nhưng có họa gì thì chị Sáu dù muốn hay không cũng lãnh đủ. Bởi vậy, nếu chi ấy nhập bọn với tụi mình, có ăn có chiu, hơn nữa càng nhiều người càng dễ làm việc.
Lan chịu ngay:
- Vừa rồi em cũng thắc mắc vậy, nhưng không dám nói ra. Bây giờ anh tính như vậy thì ổn rồi.
- Vậy em kêu chị Sáu lên được rồi.
Lan ngần ngừ:
- Nhưng mà... .
Ba Thọt cười hì hì:
- Em hết xí quách rồi, bây giờ cứ làm bộ kêu chị Sáu lên đây, trời tối thui, chị ấy đâu có biết anh nằm trong góc này. Cứ nói đại là em tiếp anh một quả, bây giờ có người khác đòi ngủ đêm, em xúi chị ấy lên đây, em ngủ ghế bố được rồi.
Lan cười đồng lõa:
- Anh này ghê gớln thiệt. Muốn cả chị lẫn em người ta.
Ba Thọt cười hì hì, với tay lấy chiếc quần, móc túi lấy ra hai tờ giấy 500 đưa cho Lan:
- Em đưa cho chị Sáu, nói là ông khách đó trả trước, còn phần eủa em sáng mai tụi mình tính sau.

Lan run run eầm hai tờ giấy 500. Chưa bao giờ nàng ngủ đêm mà có được 500 chứ đừng nói 1000. Còn chị Sáu nhảy dù cao lắm 100 là cùng. Qưả thực Ba Thọt quá rộng rãi, Lan mừng thầm, tuột xuống cầu thang, theo ngả hông qua bên nhà kêu chị Sáu. Ba Thọt nằm chưa đầy 10 phút đã thấy Sáu leo lên lầu. Chàng cố tình không nói gì để Sáu nằm xuống bên cạnh, Ba Thọt mới hỏi nhỏ:
- Em Sáu hả?
- Dạ, anh kêu em lên đây?
Ba Thọt cười hì hì gúc một chân ngang mình Sáu, hai tay luồn qua áo mò mẫm. Sáu trở mình quay mặt đối diện với Ba Thọt. Bỗng Ba Thọt ngạc nhiên vì hồi chiều Sáu mặc bộ bà ba, bộ ngưc lép xẹp như đàn ông, bây giờ chàng khám phá ra như hai ngọn núi. Sáu vừa tắm xong, da thịt mát rượi, làm Ba Thọt thích thú vô cùng. Lần mò cởi hết nút áo, kéo hai vạt áo ra, ghì chặt Sáu vào mình, Sáu ngoan ngoãn nương theo hai cánh tay rắn chắc của Ba Thọt. Chàng bắt đầu nghe trống ngực đập mạnh và hơi thở mạnh hơn. Chàng co chân đạp luôn chiếc quần sáu xuống, hai thân thể xoắn ngay vào nhau. Nếu đem Sáu so sánh với Lan thì Lan thưa xa rồi. Tất cả những gì của người đàn bà đang nằm trong tay chàng đều to quá khổ. Hèn chi chị ta không cố tình dấu diếm lúc đi bán hàng. Bỗng Ba Thọt bật cười:
- Anh cười cái gì vậy?
- Em ăn gian quá.
Sáu chưa hiểu, hỏi:
- Anh nói em ăn gian cái gì?
Ba Thọt lùa cả hai tay nâng bộ ngực Sáu lên, cười:
- Lúc em bán hàng, anh đâu có thấy cái này. Chắc chắn em phải lấy vải nịt lại.
Sáu vừa nhận ra người đang nàm với mình là ai, nàng dẫy nẩy lên, la nho nhỏ:
- á cái anh quĩ này. Em biết anh là ai rồi.
Ba Thọt vẫn cười hềnh hệch:
- Thì có sao đâu?
- Sáng mai con Lan chết với em.
- Còn bây giờ thì em chết với anh.

Vừa nói Ba Thọt vừa lăn nhẹ, nằm đè lên người Sáu. Nàng cuống lên, miệng đã bị Ba Thọt hôn cứng. Nàng biết ngay là Ba Thọt vừa ngủ với Lan nhưng chưa thỏa mãn nên đã nhờ Lan gạt nàng lên đây, vì thân thể chàng vừa ôm lấy nàng đã cứng như sắt rồi. Chưa bao giờ Sáu gặp trường hợp này, khiến nàng càng cuống quýt.

Nhưng chỉ vài phút sau, nàng lấy lại đượe bình tĩnh, và bắt đầu cảm thấy Ba Thọt thật dễ thương. Nàng ôm cứng lấy chàng, cố nhớ lại khuôn mặt anh khách khù khờ hồi chiều. Sáu cũng nghĩ tới hai tờ giấy 500 mới tinh kia có thể giúp nàng được nhiều việc, nhất là trong lúc túng thiếu này. Nàng đã vay Lan hơn 200 cả tuần rồi mà không sao trả nổi. Bỗng dưng gặp hên làm Sáu mừng húm. Nàng tự nghĩ phải chiều chuộng anh chàng này cho xứng đáng mới được.

Trời bỗng mưa thực lớn, hạt mưa bất ngờ rơi xuống mái tôn nghe rào rào khiến những tiếng cọt kẹt từ cái sàn ọp ẹp bi át hắn. Cả hai không cần giữ ý tứ gì nữa, những hạt mưa đồng lõa với cuộc ái ân như thác đổ. Sấm chớp ầm ầm, chói lòa. Lâu lâu tia chớp loé lên giúp Ba Thọt trông rõ thân thể Sáu. Chưa bao giờ chàng gặp được người đàn bà nào ưng ý như lần này. Ba Thọt thích chí nghĩ thầm, ít nhất trong công việc Um vàng này, chàng có hai người đàn bà vừa ý chàng. Bỗng Ba Thọt nghe Sáu rú lên:
- Cũng lại con quỉ cái này nữa.
Tiếng Lan cười gượng gạo:
- Tội nghiệp em quá mà chị Sáu. Nước mưa chảy vào nhà ngập hết trơn rồi. Cho em nằm ké ở đây đi, Ba Thọt thích thú đồng ý ngay:
- Không sao. Nằm chung ba đứa càng vui. Nằm dưới đó nước lên rắn bò vào là chết.
Sáu thực thà:
- Dà, lâu lâu em cũng gặp hoài.
- Chết, thế còn hai đứa nhỏ của em nằm ở dưới nhà thì sao?
Sáu hơi cảm động khi nghe Ba Thọt lo cho con mình.
- Không sao đâu, em tấn mùng kỹ lắm. Không có con gì chui vô được hết.
- Như vậy thì yên tâm. Ba đứa nằm ở đây cho ông trời mưa chết bỏ.
Sáu tát nhè nhẹ lên má Ba Thọt:
- Anh tham lắm.
Ba Thọt lăn qua mình Sáu, chen vào giữa hai người đàn bà, cười hề hề:
- Vậy sao?
Vừa nói, chàng vừa vòng tay ôm lấy cả hai. Trời mưa vần vũ, gió thổi ầm ầm, eăn gác nhỏ chứa ba người muốn rung rinh theo từng cơn gió lứn. Sấm chớp vẫn ầm ì, chói lòa. Chắc chắn nhiều nhà chung con hẻm nghĩa địa này phải bay nóc, đổ tường. Ba Thọt nằm chính giữa hai người đẹp, khôi hài:
- Ứớc gì trời cứ mưa hoài như thế này và đừng có sáng.
Sáu cười khúc khích:
- Anh Ba đừng có trù ẻo chớ, nhà ngập rồi, không biết nước cuốn tụi mình đi lúc nào đó.
Ba Thọt cười thích thú:
- Nếu nước có cuốn thì cuốn cả ba đứa chứ đừng
tách đứa nào ra buồn lắm.
Lan phụ họa:
- Phải rồi, lúc đó em ôm cứng lấy anh Ba cho nước cuốn trôi đi đâu thì đi.
Ba Thọt hỏi Sáu:
- Còn em có ôm anh không?
Sáu cười hì hì:
Ôm chớ, thì em vẫn đang ôm anh nè.
- Vậy em muốn ôm anh tới bao giờ?
- Tới sáng mai luôn.
- Anh muốn lâu hơn như vậy kìa, chịu không?
- Chịu, nhưng anh tưởng em muốn mà được sao?
- Tại sao không?
- Anh bỏ bà xã anh cho ai?
Ba Thọt ghì chặt Sáu hơn nữa:
- Bà xã anh đây chớ còn đâu nữa?
- Chỉ sợ anh nói cái miệng thôi.
- Em có dám làm vợ anh không?
Sáu nói ngay:
- Nếu anh không có vợ, em chịu liền.
- Chắc không?
- Chắc rồi đó, chỉ sợ không được vậy thôi.
Tự nhiên Ba Thọt im lặng. Trời càng mưa lớn hơn, nhưng gió đã ngưng hẳn. Bỗng Ba Thọt nói nho nhỏ:
- Nếu anh lấy cả em lẫn Lan làm vợ thì em nghĩ sao?
- Cô Lan thì em không sợ, tụi em sống đùm bọc mấy tháng nay nên hiểu nhau rất nhiều. Nói thì nói chơi vậy, các anh tìm hoa, đi chơi cho vui, chớ làm gì có chuyện lâu dài.

Chỉ có Lan là biết Ba Thọt nói thật, nhưng nàng chỉ lo Ba Thọt có vợ rồi thì kể như chẳng còn gì tính toán nữa. Còn như anh chàng này còn độc thân hay vợ chết, có khó gì đâu sự chung sống giữa ba đứa. Nghĩ vậy, nàng hỏi:
- Anh Ba à, em hỏi thật, nếu anh eó vợ thì chuyện tụi mình phải tính khác, còn nếu anh không có vợ thì dễ thôi.
- Thiệt tình anh đã có vợ. Nhưng cuộc tình này thật bất hạnh. Vợ anh có thai, bi té xảy thai, băng huyết rồi chết. Cũng trong tháng đó, anh bi đạn nơi chân rồi giải ngữ. Bây giờ đi đạp xe ba bánh. Anh hỏi thiệt cả hai em, chúng ta có thể sống chung dưới mái nhà này được không?
Lan mừng rỡ:
- Nếu vậy hay lắm, phần em kể như đã quyết định xong. Còn chị Sáu để chl trả lời anh. Đêm nay em thề trước mặt anh, có trời đất chứng minh, bỏ nghề này và sống bên anh mãi mãi. Em cũng mong được thờ chung một chồng với chị Sáu, không biết chị Sáu nghĩ sao?
Sáu ngơ ngác hỏi Lan:
- ủa, chưa gì mày đã thề độc rồi Lan. Nếu tao cũng lấy ảnh thì giữa tao và mày chắc chắn không có gì khó khăn về vấn đề tình cảm, vì tụi mình vẫn sống chung với nhau từ hồi nào tới giờ. Nhưng còn con mình thì ai lo, sanh sống làm sao đây.
- Không hiểu ảnh đạp xe ba bánh có đủ sống cho cả đám không?
Ba Thọt cười, đỡ lời cho Lan:
- Điều quan trọng là vấn dề Unh cảm, còn về kiếm ăn để anh lo. Anh nói anh lo không có nghĩa là tụi em ngồi ở nhà anh đem tiền về, mà tụi mình phải cùng nhau xây dựng cuộc sống mới.
Sáu thành thật:
- Không phải em ra điììu kiện gì. Thiệt tình, gần anh từ chiều tới giờ, em đã có nhiều cảm tình với anh, nhưng không dám nghĩ xa hơh. Bây giờ anh nói vậy, anh hãy nói luôn đi, phần con Lan đã xong rồi, em biết tính nó, hễ nói là làm, và làm là làm cho bằng được, không cần suy xét nhiều. Có thể nói nó hồ đồ và ngoan cố nữa. Còn em, anh biết, dù chồng chết, gia đình chồng vẫn còn đó, con cái còn đó, và một mình lo trăm bề. Em không thể có bất cứ một quyết định gì cẩu thả được.
- Thiệt ra, khi tính chuyện với Lan, anh chỉ nói chuyện hợp táe làm ãn một công việc vĩ đại, có tính cách mạo hiểm chứ chưa nói đến vấn đề vợ chồng và cuộc sống. Vậy mà Lan đã đồng ý ngay khi anh ngỏ ý chính thức chung sống thì anh cũng biết cô ấy lì thiệt. Nhưng bây giờ em nói, anh cũng nói luôn đề coi dự tính của em làm sao. Nếu tụi mình mua được một căn nhà ở góc phố nào đó, mở tiệm bán hủ tíu hoặc cơm bình dân, em nghĩ có đủ nuôi cả nhà không?
Lan thích quá reo lên:
- Hay đó anh Ba, anh sẽ là ông chủ, tụi em làm công cho anh. Em nấu cơln khỏi chê, cộng với chị Sáu thì hết xảy Như vậy lại tiện lợi, vì tụi mình đâu có lo đói nữa. Sáu vẫn ưu tư.
- Hồi trước, lúc chưa lấy chồng, em phụ với má em bán cơln bình dân rồi, gia đình em chỉ có một cái xe cơm chớ không phải là một hàng quán. Vậy mà anh biết vốn
liếng tới bao nhiêu không?
- Không...
- Em nói thiệt, nội cái xe eơm đó thôi, phải bán ba cái nhà này đi mới đủ vốn. Còn như mở quán eơm bình dân, em không biết.
Nhà này em đinh giá bao nhiêu?
- Khoảng 10 ngàn.
- Nếu anh có được 100 ngàn thì em nghĩ sao?
Sáu cười khổ:
- Anh nói anh đạp xe ba bánh, lại là thương phế binh phải không?
- Phải rồi.
Sáu không trả lời nữa, sự im lặng như một lời hiểu biết thân phận Ba Thọt. Hiểu ý Sáu, Ba Thọt cười bảo:
- Anh thú thiệt với cả hai em, anh đã có số tiền đó rồi, mà có thể nhiều hơn vậy nữa.
Lan hỏi thẳng thừng:
- Anh lấy ở đâu ra?
- Anh không phải là một tên lính tầm thường, nên khi giải ngũ, anh phải cố kiếm sống. Từ nhỏ đã cố công tự học, cũng có được cái bằng Trung Học Đệ Nhất Cấp để đi lính, lúc giải ngũ, có chút ít tiền sống lay lất, anh mua cái xe ba bánh và sống được như ý anh muốn.
- Em chưa hiểu gì cả.
- Để anh nói trắng ra cho em rõ. Anh không sống bằng nghề đạp xe ba bánh này đâu, lúc đầu có một thằng bạn nó rủ anh lẻn vào nhà một cô bán bar, bợ được cái radio nhỏ, cả hai đứa sống phè phỡn, sau cả hai làm ăn chung rất khá, tụi anh chỉ nhãm vào nhà mấy cô bán bar thôi, chỉ ít lâu sau là anh đã có một số tiền khá lớn. Thế nhưng thàng bạn anh vắn số, cách đây hơn một tháng bị bắn chết lúc lẻn vào nhà con chủ bar ở Tân Sơn Nhứt, vì tụi anh không ngờ chúng nó có nhà và thằng chồng Mỹ có súng nên bắn nó chết. Thế là anh giải nghệ luôn, tới nay cũng gần ba tháng rồi. Nhất đinh anh phải làm lại cuộc đời oai hùng hơn nghề đi ăn trộm vặt.

Ba Thọt đã nói thực cuộc đời chàng cho hai người đàn bà nghe, nhưng số tiền chàng có thì không phải là trộm vặt mà có, đó ehính là chàng ước lượng hai thỏi vàng đào được tối hôm qua. Còn sau khi thằng bạn chàng chết, số tiền để dành được có hơn hai chục ngàn chàng cũng sài gần hết phân nửa rồi.

Nghe Ba Thọt nói, Sáu mừng rỡ như chính số tiền đó đang nằm trong túi nàng, Sáu hí hửng
- Em không ngờ cuộc đời anh lại ly kỳ như vậy, quả thực, trai tứ chiến gặp gái giang hồ rồi, chúng mình đâu cần bàn tính gì nhiều nữa.
Ba Thọt khoái trong bụng.
- Như vậy là em chiu rồi phải không?
Sáu rúc đầu vào vai Ba Thọt cười khúc khích.
- Chịu cái gì?
Lan cũng vui lây:
- Như vậy chị làm lớn, em làm nhỏ héng.
Sáu chồn qua mình Ba Thọt nói với Lan:
- Khoan đã.
Lan ngơ ngác.
- Còn cái gì nữa?
- Anh Ba bây giờ là chồng chúng mình, nhưng anh ấy phải chịu một điều kiện.
Lan hỏi:
- Anh ấy phải chịu điều kiện gì? .
- Chị thấy ông này tham lam lắm, tụi mình đã hai đứa rồi, như vậy là quá đủ cho ông nội này. Đường tình ông ấy phải chấm dứt từ đây.
Lan đồng ý liền:
- Đúng rồi, có như thế mới hạnh phúc được. Anh Ba
có chịu không? . . .. .
Ba Thọt cười hì hì:
- Cả hai cùng chịu là đa số rồi, anh còn ý kiến gì được nữa bây giờ!
- Anh chắc chưa?
- Nhất định rồi.
Nói xong, chàng hôn mỗi người một cái thực ngọt.
Bỗng Sáu thở ra một eái thật mạnh:
- Không ngờ năm nay em gần 30 tuổi mà còn lấy chồng.
Lan phản đối ngay:
- Ba mươi tuổi đâu đã già chị Sáu?
- Phải rồi, chưa già, nhưng mình sống nhiều quá rồi, đâu có muốn bôn ba gì nữa.
- Lấy chồng đâu có phải là bôn ba, theo em thì là an phận đó.
- An phận? Anh Ba có an phận không? Dự tính của ảnh ghê gớm lắm ehớ không tầm thường như chị em mình đâu. Chị biết tụi mình sẽ phải làm việc nhiều hơn, nhưng chị cũng thích vậy, thà làm mà có ăn còn hơn lam lũ như vầy, đói khổ lại bị người ta khinh rẻ.
- Chi nói phải đó, nhưng chi còn chưa biết dự tính của anh Ba đâu.
- Thì mở quán cơm bình dân chớ gì? Nếu trời cho, cô thể thành tửu lầu phải không? Lúc đó gia tài mình bạc triệu đó.
- Bạc triệu thì có bạc triệu, nhưng không phải tửu lầu đâu
- Vậy chớ cái gì? Bộ mày biết sao?
Lan vênh váo:
- Biết chớ.
Sáu cười hì hì chọc tức Lan:
- Biết thì nói đi, coi anh Ba có cưng mày nhiều không?
Lan quay qưa hỏi Ba Thọt:
- Anh cho em nói với chi Sáu nghe.
Ba Thọt dễ dãi:
- Tất cả đã êm đẹp rồi, tụi mình có gì phải dấu giếm nữa. Cả hai em đều là vợ anh.
Sáu ngạc nhiên hỏi:
- ủa, có chuyện gì nữa đây?
Lan tát nhẹ lên má Sáu:
- Chị Sáu của em à, đừng có nôn, để em nói chị nghe.
- Nói gì thì nói đi, mày làm cái gì mà úp úp, mở mở vậy?
- Cưng nàm im đó đi, nghe em nói nè.
Lan bắt đầu kể lại hết những gì nàng biết về câu chuyện eủa Ba Thọt cùng ý định của chàng. Trời vẫn mưa rào rào, hạt mưa có nhỏ lại nhưng vẫn còn dầy đặc, nước mưa lênh láng khắp nơi. Đường mương nhỏ bé chạy dọe theo đường cái không thế nào tiêu thụ được lượng nước khổng lồ đổ từ những con hẻm ra. Hẻm nghĩa địa nước chảy trên đường thành một giòng suối, mái nhà hai bên đường hứng nước mưa chảy xuống đó, mọi khi ehl eần một cơn mưa nhỏ, con đường cũng đã thành một giòng suối, huống chi trận mưa lớn này đã kéo dài cả đêm, không hề ngớt hạt. Những căn nhà, lá có, tôn có, chạy dọc theo bờ tường nghĩa địa đa số là của lính tráng hoặc thương phế binh, nhưng thành phần nghèo cùng eực của xã hội. Họ không còn cách nào khác là chiếm đại bất cứ khu đất trống nào, che đỡ một mái nhà làm nơi sinh sống và tự đặt tên cho khu phố mình ở, riết thành quen, như cái hẻm nghĩa địa này. Cái tên được kêu từ bao giờ chẳng ai biết. Nhưng chắc chắn là họ gọi như vậy vì tất cả nhà eửa đàu dựn lưng vô vách tường rào của nghĩa địa. Mọi người dều đua nhau đổ đấtlàm nền nhà eho cao hơn mặt đường, để nước mưa không vô nhà được. Bởi vậy, tự nhiên con đường trở thành cái cống lớn vào mùa mưa. Nhà nào nghèo, không có tiền đổ đất làm nền thì chịu cảnh lụt lội mỗi khi trời mưa. Căn nhà của Sáu và Lan chịu vào tình trạng ấy: hễ đường phố ngập nước là tràn vào nhà ngay. Mọi người phải chờ cho hết mưa, tát nước ra, còn như nếu mưa cứ kéo dài, nước cứ việc dâng cao, mọi người trong nhà thả cửa lội hoặc bó gối ngồi trên giường. Tối đến, tấn mùng cho thật kỹ, phòng rắn bò lên rồi quay ra ngử tỉnh bơ.

Trong căn phòng ọp ẹp, cả ba người ngử mê man sau một đêm thứe trắng chuyện trò. Không còn ai biết đến cơn mưa vần vũ vẫn đổ xuống ào ạt, nước tiếp tục tràn
vào nhà và lên thực cao...


<< Lùi - Tiếp theo >>
truyen sex
Bản quyền thuộc về hay24h.wap.sh

Điệp Vụ Môi Hồng p4

Truyện người lớn
Trang 4 trong tổng số 18


Nga hơi mắe cỡ, nói lảng đi:
- Học trò chú đông quá.
- Dạ... dạ...
- à, chú Tư ơi, thằng Tâm không biết có sao không?
- Tui cũng không hiểu. Thường thì trốn quân dịch bị bắt sẽ phải ra tòa án quân sự rồi đi lao công chiến trường. Nhưng không hiểu sao cái vụ thàng Tâm này kỳ
cục qúa
- Cháu nghĩ không phải chĩ có vụ trốn quân địch không. Bởi vì không biết tụi nào giả làm lính bắt cóc nó.
- Tui cũng nghĩ không ra? Thằng Tâm hồi nào tới
giờ có làm gl khác lạ không? .
- Cháu thấy nó cũng vậy thôi, nhưng hồi nào tới giờ
nó vẫn lông bông, không biết có gì nữa không?
- Nó có bạn bè nào mới không?
Dạ không, cũng chĩ luẩn quẩn trong xóm này.
- Kỳ cục há!
Nga ngồi nói chuyện với ông Tư tới chợp tối, mẹ nàng cũng qua. Cả hai mẹ con ngồi rầu rĩ, lo lắng. Bố Nga đã được đưa qua nhà dì Tám cùng với một số quần áo, đồ đạc dùng hàng ngày. Nhà nàng khóa cửa bỏ trống như lời Song dặn. Tới khuya Song vì~, mọi người mừng rỡ xúm lại. Học trò đã về hết, chỉ còn Nga, mẹ nàng và
thằng Tào. Song vừa bước vô nhà, ông Tư lụp chụp hỏi ngay:
- Sao chú Song, thằng Tâm thế nào rồi?
- Dạ nó không sao, bất tỉnh vì bi đánh trúng huyệt đạo ê ẩm vài ngày là hết. Người đả thương nó phải là tay võ nghệ khá mới ra đòn chính xác như vậy được. Thằng Tâm học nghề ở đây cũng không lâu lắm, nhưng tôi dám chắc nó đâu có đến nỗi tệ để cho người ta đánh vô huyệt đạo.
- Bởi vậy cháu mới nói đich thủ là tay khá. Mẹ Nga lo lắng hỏi:
- Chú Song ơi, cho tui hỏi thằng Tâm bây giờ ở đâu hả chú?
Đáng nhẽ thì thằng Tâm bị giải đi Quân Vụ Thi Trấn để làm thủ tục đưa nó về quân lao, ra tòa án quân sự vì trốn quân dich. Nhưng cháu lãnh nó ra, dấu ở một
nơi, để xong vụ này rồi tính sau.
- Chú Song ơi, chú làm ơn giúp giùm tụi tui, tội nghiệp. Tui có một đứa con trai duy nhất để nối giòng giống, nếu nó phải đi lao eông chiến trường thì kể như nhà tui vô phước quá.
song ngần ngừ:
- Bác yên trí đi. Cháu sẽ làm hết sứe. Nhưng không
dám hứa bất cứ điều gì. Chuyện trước mắt phải giải
quyết không phải là vấn dề trốn quân dịch. Không biết
thằng Tâm làm gì để người ta muốn thanh toán nó.
Cả Nga và bà Ba dều run lên:
- Trời Phật ơi, có chuyện đó sao chú Song?
- Phải rồi, thàng Tâm eó liên quan tới một tổ chức lớn nhưng tới bây giờ, nó vẫn chưa chiu cho cháu biết gì nhiều. Nhưng cháu sẽ tìm ra.
Nga run run hỏi:
- Chú Song ơi, tổ chức ấy tính giết nó hở chú? .
Song ái ngại:
- Tôi cũng không biết chắc. Tuy nhiên điều cần nhất là tối nay, mình phải tìm ra tụi nó là ai.
Ông Tư hỏi:
- Tui có làm gì được không?
Song cười:
- Nếu chú không giúp cháu, còn ai vào đây. Cả thằng Tào nữa, mày có dám đi với tao không?
Tào cười hì hì:
- Đi với chú Tư và chú Song thì ai lại không dám, có bị tụi nó cứa cổ cũng không sợ.
Song vỗ vai Tào:
- Cứa cổ thì không biết tụi nó có bản lãnh không, nhưng mà nổ vào đầu em thì không bảo đảm đâu nhé. Tào nổi máu anh hùng:
- Anh Song ơi, anh tin thằng em này đi, không có tệ đâu Em sợ pháp luật thôi, eòn dân chơi thì có đứa nào ngán đứa nào.
- Thôi được rồi, tối nay tụi nó sẽ trở lại bắt hết gia đình dì Ba. Chắc chắn tụi mình đụng độ rồi.
Bà Ba xanh mặt:
- Có chuyện đó sao chú Song? Trời Phật ơi ! Thằng
Tâm nó làm eái gì vầy nè?
Song cố trấn an bà Ba:
- Không sao đâu, cung vì thế mà cháu mới nói dì đi lánh nạn, không thể trở về nhà bây giờ được. Tụi nó không bắt đượe thầng Tâm thì cha mẹ và anh em sẽ bi
tụi nó chiếu cố là cái chắc.
- Bây giờ tụi tui phải làm sao chú Song? Xin chú cứu tụi tui với
- Dì cứ yên tâm, để chờ kết quả tối nay mới biết được
Song nói chưa dứt lời, con ehó vàng đã chạy xổ ra sân sủa mấy tiếng nhưng lại im ngay, hình như nó biết sủa lầm người quen. Mọi người nhìn ra ngoài, một đứa bá
chạy vào, ông Tư buột miệng:
- Mày làm tao hết hồn.
Thàng nhỏ chào mọi người, đưa mắt ra dấu cho Song.
Chàng nói ngay:
- Nói đi Cưng, tụi nó tới rồi hả?
Cưng gật đầu:
- Dạ, anh Song, đúng eả ba thằng hồi chịu.
Song cười hì hì:
- Không ngờ tụi nó tới sớnl như vậy.
- Còn nữa anh Song...
Cái gì nữa?
- Chiếc ghe của ông Ba bán cháo lòng bò, đậu ngay sau nhà bà Ba, hình như trên ghe có nhiều người. Em làm bộ đứng trên cầu hỏi ông Ba mấy lần mà ổng không
trả lời.
Song nói ngay:
- Thôi chết, ông Ba bị tụi nó khống chế rồi. Nhưng cũng chẳng ăn cái giải gì. Con tin nàm ở đây, lấy gì mà bắt.
Vừa nói Song vừa cười hỏi Nga:
- Cô eó biết bơi không? .
- Dạ biết.
- Còn dì Ba?
- Dạ... dạ.. tôi cũng biết.
ông Tư cười:
- Trời ơi chú Song, nhè dân đánh cá mà chú hỏi có biết bơi không.
Song ngạc nhiên:
- ủa, gia đình dì Ba ngày xưa đánh cá à?
Bà Ba thực thà:
- Dạ, hồi đó tụi tui đánh cá ở miệt dưới, sau bị mấy ổng đón đường miết, khó làm ăn quá nên mới bán ghe lên đây bán bánh cuốn.
- Tốt lắm, tôi có một chiếc ghe nhỏ, phiền dì với cô Nga một chuyến. Gia đình dì ở xóm này không ổn rồi.
Nói xong, Song ghé tai ông Tư thì thầm một lúc lâu rồi bảo dì Ba:
- Bây giờ dì với cô Nga theo tôi đi ngay mới được.
Trời đã nhá nhem tối, con đường đất trơn trượt, ba người lầm lũi đi không nói một lời. Đi một lúc lâu, men theo bờ rào sở Hàng Hà tới eon lạch nhỏ, Song kéo từ một bụi cây ra chiếc ghe tam bản. Cả ba cùng xuống ghe bơi ra sông Sàigòn.
- Nga có biết đây là đâu không?
- Dạ biết.
- Từ đây tới nhà Nga, Nga có biết đường đi không?
- Dạ biết, cháu đi lấy thit và gạo hàng ngày bằng ghe mà.
Song à một tiếng thích thú:
- Thì ra thế. Vậy nhà có ghe à?
- Dạ.
- Ghe cô để đâu?
- Cháu cột sau nhà.
Bà Ba nói chen vô:
- Hồi chiều tui lấy ghe chở ông nhà tui tới nhà dì Tám nó, rồi cột luôn ở đó rồi.
- Thế từ đây có thể đi tới nhà dì Tám đượe không?
Bà Ba chỉ về phía trước:
- Dạ được, chú nhìn kìa, qua khỏi ngọn dừa kia là nhà dì Tám tụi nó.
- Nếu thế thì tiện quá. Bây giờ thế này, mình qua nhà dì Tám đón ông Ba đi luôn, dì Bà chở ông Ba, còn tôi với cô Nga đi ghe này. Mình sẽ qua Thủ Thiêm, thằng Tâm đang ở phía bên đó. Nó eũng cần người săn sóc.

Nghe được gặp thàng Tâm, eả bà Ba lẫn Nga đều mừng ứa nước mắt, bà Ba rố~l rít:
- Cám ơn, cám ơn ehú Song. Chú giúp gia đình tui nhiều quá. Biết bao giờ tụi tui mới trả được ơn chú.
Song nói đùa:
- Vì tôi mắc nợ cô Nga nên phải trả thôi. Dì Ba ơi, dì đừng cám ơn tôi tội nghiệp.

Nga biết Song ehọc nàng, hai má nóng ran. May mà trời tốì không ai thấy, nếu không mắc cỡ chết. Bà Ba ngơ ngác một chút, nhưng hiểu ngay, hàng ngày Song
tới ăn bánh cuốn cũng thường nói chơi như vậy. Nhưng không biết sao hôm nay tự nhiên bà thấy vui vui vì câu nói chơi của chàng....

Ba Thọt ngồi nhâm nhi miếng khô mực với ly rượu đế pha xá xi con cọp từ chợp tối tới giờ. Cái sạp khô mực đầu hẻm ngay trước cửa nghĩa đia thật dễ cho chàng quan Bát tình hình. Mặc dù không nhìn thấy gì trong nghĩa đia, nhưng mọi người ra vô chàng đều nhận rõ. Và nhất là chi hàng rượh này khoái nói chuyện nên càng dễ dò hỏi những gì xảy ra từ sáng tới giờ. Nhưng càng nghe, chàng lại càng thấy thắc mắc. Hình như bà nội này thích kể chuyện hoang đưừng hơn sự thực, chàng có cảm tưởng như chính chi ta được thấy tận mắt con ma dưới mộ lụi thằng cha gác nghĩa đia chết. Đến khi trời tối hẳn, hình như chị hàng rượu không còn gì để nói nên mới thôi. Ngay lúc ấy chợt có ba chiếc xe Honda, mỗi chiếc dều chở theo một người chạy thực mau vô nghĩa địa. Thấy dáng điệu hấp tấp như đang rượt đuổi ai đó, chàng hỏi chl hàng rượu:
- ủa, mấy ngllời này vô nghĩa đia chi khuya quá vậy nè?
Chi hàng rượu đáp ngay, làm như mình sành sỏi lắm:
- ấy, có hai ông mới tới gác nghĩa địa, hình như họ người Hoa, còn mấy người kia chắc bạn bè tới rủ nhau đi nhậu chớ gì. Coi cái kiểu chạy xe thì biết là có mấy ly rồi.
Ba Thọt cười hề hề:
- Chị bán rượu có khác, nhìn sơ người ta là biết có mấy ly rồi.
Chị hàng rượu vừa định trả lời chợt có người đậu xe lại hỏi mua khô mực, chị vội vàng ném con khô mực thật bự vào lò than, quạt lửa phành phạch. Vừa quạt, miệng chi vừa tía lia:
- Thầy Hai à, để tui nướng con khô mực này cho thầy nhậu chơi. à, thầy nhậu ở đây hay mang về?
- Chi cứ nướng giùm tôi đi, cái thân thì mang về, còn mấy cái râu để tôi làm một ly.

Vừa nói gã thanh niên vừa ngồi xuống, chị hàng rượu lật đật lấy ly rót ra một miếng rượu, đặt trước mặt người thanh niên. Chi nghĩ thầm, ông khách hàng này đánh chết cũng không khỏi là cớnl hay khách tìm hoa gì đây, chứ cái sạp rượu này chĩ có mấy ông xích lô, ba bánh ngồi nhâm nhi thôi chứ không có loại khách này. Chị làm bộ hỏi ướm:
- Thầy Hai uống rượu ăn khô mực rồi có muốn gì nữa không?
Người thanh niên nhìn chi, cười cười:
- Chị giới thiệu đi.
Chị vừa định trả lời, bỗng một chiếc Honda khác trờ tới sát bên chiếc Honda của người khách. Chân chưa kịp chống xuống đất, người mới tới đã la lớn:
- Tả con bà mày, ngồi đây mà nhậu hả?
Người kia vẫn cười hì hì:
- Ngồi đây làm một ly đi sư huynh, rồi bà chị đây kiếm cho mình một em bé nữa, có vui không?

Vừa nói xong, bỗng hai chiếc Honda từ trong nghĩa địa phóng ra, người thanh niên mới tới bèn vọt xe theo luôn. Anh chàng còn lại cũng vội vàng trả tiền lấy khô mực đi liền. Vừa leo lên xe anh ta vừa nói:
- Chị nhớ nhé, khuya nay tôi trở lại đó.
Ba Thọt nghĩ thầm "Mình không nên ở đây lâu.
Chàng bảo chị hàng rượu:
- Chị vừa nói có em bé giới thiệu cho anh chàng lúc nãy hả?
Chị bán hàng hiểu ý, cười cười:
- Có có cô Lan ở ngay căn lầu đường Xóm Mới kia.
Vừa nói chị vừa chỉ về phía trước, Ba Thọt nhìn theo:
- Đó thầy Hai thấy eái lầu nhô lên ngay bờ tường nghĩa địa kia không? Căn lầu có ngọn đèn đỏ đó.
- à thấy rồi, ngọn đèn đỏ báo hiệu à?
Chi hàng cười hì hì:
- Cô Lan bảo nếu thấy ngọn đèn đỏ thì có thể giới thiệu khách tới, cô ấy cho tiền chứ có báo hiệu báo hiếc gì đâu.
- à thế thì chị phát tài rồi.
- Thưa thầy cũng đủ sống thôi, mấy eon cá mực khô này, làm sao nuôi nổi mấy đứa con em.
- ủa, thế ông xã chl đâu?
- Ông nhà em chết lâu rồi, nếu không em đâu có sống lê lết như thế này.
- Cô Lan coi ngộ không chi?
- Dạ... dạ, cổ cũng có da, có thit lắm, được cái hiền lành, tội nghiệp chồng cổ cũng chết nên đi khách kiếm Bông thôi.
- Cô ta có con chưa?
- Hình như có một đứa, để ở bên nội dưới quê gì đó, Em cũng không biết rõ lắm. Thầy tới đi, nhớ nói em chỉ đường nghe.

Ba Thọt mừng thầm trong bụng. Chàng nhìn căn gác nhỏ nhô lên chơ vơ giữa đám nhà lá lụp sụp cất sát dọc theo bứe tườllg rào nghĩa địa. Chắc chắn từ đó có thể quan sát hết cái nghĩa đia này một cách dễ dàng. Chàng cám ơn chị hàng rượh, móc túi cho chị ta thêm mấy chục rồi rảo bước đi dọc theo con hẻm nhỏ chạy song song với tường rào nghĩa địa. Tới nhà có căn lầu, chàng gõ cửa. Một thiếu phụ ra mở cửa hỏi:
- Anh Hai kiếm ai ạ?
Ba Thọt cười:
- Cô là cô Lan hả, chi hàng rượu chỉ đường cho tui tới thăm cô.
- Dạ... dạ..., em là Lan, mời anh vô nhà chơi.

Ba Thọt bước vào, chàng thấy ngay bàn thờ một quân nhân để giữa nhà. Căn phòng vuông vắn khoảng 9, 10 thước vuông. Chiếc đèn dầu lù mù không soi sáng nổi căn phòng nhỏ. Bên cạnh phòng có một cái chái nhỏ, hình như là nhà bếp. Đằng sau bàn thờ, một chiếc cầu thang gần như thẳng đứng bắc lên lầu.
- Anh Hai lên lầu chơi.
Ba Thọt cười tình:
- Anh thứ ba mà.
Lan cười nhí nhảnh:
- Dạ... anh Ba, mời anh lên lầu đi, em gài cửa rồi lên nói chuyện với anh ngay.
Ba Thọt không khách sáo nữa, chàng leo lên lầu ngay.

Cả căn gác chỉ lớn hơn một cái giường là cùng. Nhìn thấy ngọn đèn dầu bóng đỏ, Ba Thọt thổi tắt ngay. Vừa lúc ấy Lan cũng đang trèo lên, thấy Ba Thọt thổi tắt cây đèn, nàng cười tinh quái:
- Anh Ba ghê thật. Mới lần đầu tới đây đã biết hết trơn rồi. Chị Sáu nói phải không?
- Chị hàng rượu thứ sáu hả?
- Dạ.
- Tuy đèn tắt rồi, ehi Sáu sẽ không bắt mối nữa, nhưng những khách quen gõ cửa thì sao?
- Dạ, ai cũng biết tắt dèn là em đang có khách hoặc không có nhà. .
Bộ em ở luôn đây hả?
- Dạ, em có một mình hà, đâu có nấu nưứng gì mà cần rộng rãi.
Lan để Bô nước vào một góc phòng, đoạn nói:
- Anh Ba để em cởi giày nằm nghĩ nghe.
Vừa nói Lan vừa ngồi xuống cởi giầy cho Ba Thọt. Ba Thọt vội vàng ngồi xuống chiếu, lật đật nói:
- Em để anh cởi cho, dễ mà.
- Anh nằm nghỉ đi, để em lo cho anh mà.

Cởi giầy cho Ba Thọt xong, Lan xếp ngay ngắn ngay đầu cầu thang. Nàng bò vào chiếe chiếu ngồi bên cạnh Ba Thọt. Chiếc chiếu trải dưới sàn nhà như một chiếc
giường chiếm gần hết diện tích của căn gúc, chỉ chừa lại một khoảng độ hai gang tay là ván sàn. Căn gác này cũng chẳng chắe chắn gì, nó được đóng bằng những tấm ván ép ghép lại, đã mấy lần Ba Thọt nhún thử, nó kêu ọp ẹp liền. Bốn chung quanh cũng được đóng bằng ván ép mỏng. Có lê đấy là những miếng ván của những thùng đồ hộp nhà binh. Lan vói tay đinh đóng cửa sổ lại, Ba Thọt ngăn lại liền:
- Em cứ để đó cho mát đi, tắt đèn đi là được rồi. Lan "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn thổi tắt cây đèn treo trên tường. Anh trăng hạ tuần vàng vọt lọt qua cửa sổ nhưng không soi sáng được gì. Ba thọt vòng tay ôm ngang người Lan, kéo nàng vào lòng. Lan ngả ngay vào mình Ba Thọt, nũng nịu:
- Anh ngử đây sáng mai đi uống cà phê với em nhe.
Ba Thọt hiểu ngay cô nàng muốn kiếm thêm chút ít với khách bao đêm. Chàng cười dễ dãi:
- Với điều kiện em bao anh.
Lan cười khúc khích:
- Anh khỏi phải nói mà, nhất định em bao.
- Tại sao?
- Nếu bữa khác thì còn lâu mới có vụ đó, nhưng bữa nay đặc biệt.
- Tại sao đặc biệt.
- Bộ anh không biết gì hết sao?
Ba Thọt làm bộ:
- Biết cái gì?
Lan chỉ xuống nghĩa địa:
- Bên nghĩa địa sáng nay vừa mới có một người chết.
Ba Thọt phì cười chọc quê nàng:
- Sáng nào mà nghĩa địa không có người chết.
Lan biết Ba Thọt chọc mình, nàng véo mạnh vào đùi chàng một cái thật đau:
- Cái anh này, người ta nói thiệt mà.
- Thì anh có nói láo đâu.
Lan ôm chầm lấy Ba Thọt vật chàng xuống cù lung tung làm Ba Thọt quýnh lên:
- Thôi... hí hí hí... thôi... trời ơi, thôi...
Lan ngừng tay cười hể hả:
- Cho chết luôn, em biết yếu điểm của anh rồi.

Ba Thọt ôm ghì Lan, hôn nhẹ lên miệng nàng. Bờ môi Lan rung lên, tự nhiên nàng cảm thấy có một chút thân mật yêu đương thực tình từ ngllời khách lạ ehơi hoa này. Lan lần mò cởi nút áo Ba Thọt ra, trong khi đó bàn tay Ba Thọt cũng lần qua áo nàng, bàn tay nhẹ nhàng không lụp chụp, không gỡ gạc như biết bao khách chơi hoa khác. Hình như Ba Thọt chỉ thích mơn trớn, nâng niu, điều mà Lan hằng mong ước ở tất cả những người đàn ông tìm tới nàng, nhưng ehẳng bao giờ nàng có được diễm phúc này. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Tất cả kháeh chơi từ mấy tháng nay, từ ngày nàng vào nghề này, trăm người như một, dều lụp chụp, gỡ gạc, bốc hốt một cách hung bạo, có lẽ họ cố tình làm như vậy cho đáng đồng tiền bỏ ra. Không biết họ có tìm được những cảm giác dục tình thực sự không? Còn nàng, mỗi lần như vậy, Lan muốn buồn nôn cho tình đời, mặc dù lúc nào nàng cũng làm bộ tươi cười,
chiều chuộng khách. Với Ba Thọt, tự ái Lan như được tôn trọng. Bàn tay Ba Thọt vuết ve thân thể nàng mà Lan tưởng như chính tự ái nàng đang được vuốt ve, mơn trớn. Những cảm giác đê mê tràn ngập thân xáe, Lan hơl run lên, nàng tiếp nhận hơi ấm từ những bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể Ba Thọt. Nàng gục đầu, giấu mặt trên vai Ba Thọt kêu nho nhỏ:
- Anh... anh... anh ơi.

Nước mắt Lan tự nhiên trào ra, nàng cũng không biết tại sao, những lần đầu tiên tiếp khách lấy tiền, Lan nhớ rõ mình đã khóc rất nhiều, nhưng chĩ khóc một mình, khóc cho cuộc đời truân chuyên. Còn hôm nay, tự nhiên nàng khóc, khóc ngay trên thân thể người khách lạ. Khóc ngon lành như một đứa trẻ làm nũng mẹ. Bàn tay Ba Thọt xoa nhè nhẹ trên vai nàng, lâu lâu chàng gặp một cái mụn trứng cá mọc trên lưng, nhẹ nhàng nặn ra. Lan nghe thấy từng cái nhân trứng cá vọt ra khỏi làn da mình, nàng nẩy mình lên và cảm thấy khoan khoái cực độ Hình như nàng cắn vào ngực Ba Thọt thật mạnh mà chàng vẫn nằm yên. Lan chỉ mặc một bộ đồ bằng lụa mỏng, nhưng từ nãy tới giờ Ba Thọt vẫn để yên không lột ra như những người khách khác. Chàng chỉ luồn tay qua áo vuốt ve nhẹ nhàng. ở đây cả tiếng đồng hồ rồi mà Ba Thọt cũng chỉ eó nàm đó. Lan đã thấy thân thể Ba Thọt nóng hừng hực. Nàng đã tưởng Bẽ phải mất đi những phút ân ái tuyệt vời nhất trong kiếp bán thân nuôi miệng này, nhưng Ba Thọt vẫn nằm đó, vẫn vuốt ve nàng như người tình nhỏ bé. Bỗng Lan nghe Ba Thọt thủ thỉ:
- Sao em không khóc nữa, mỗi lần mình khóc được, tự nhiên sẽ thấy thoải mái và quên hết buồn phiền. Có những lúc anh ngồi khóc một mình, khóc ngon lành,
khóc cả tiếng đồng hồ, rồi sau đó thấy tinh thần sảng khoái con người nhẹ nhõm và yêu đời hơn bao giờ hết. Lan yếu ớt nói thực nhỏ:
- Cám ơn anh, em cám ơn anh thực tình. Không ngờ trong những người tới với em bằng eách này, lại có một người như anh. Không biết mai này, em còn được gặp anh nữa không?
Ba Thọt cười dễ dãi:
- Nếu em muốn, anh có thể ở với em suốt đời. Bỗng Lan phì cười, cái trơ trẽn của một cô gái điếm trở lại với nàng sau phút yếu đuối:
- Vậy sao, anh cưng của em. Em muốn tối nào anh cũng tới đây có được không?
- Em có khóc được nữa không?

Vừa nói Ba Thọt vừa hôn nhè nhẹ lên má nàng. Tự nhiên Lan thấy hối hận vì thái dộ cong cớn của mình. Nàng không nói gì được nữa, trong khi Ba Thọt ngồi dậy, Lan vẫn bám lấy chàng. Ba Thọt để đầu Lan gối lên vai mình, ehàng ngồi duỗi thẳng hai chân, dựa lưng vào vách ván, hai tay vòng ra ôm lấy nàng.
- Chị Sáu kể cho anh nghe chuyện con ma ở nghĩa địa lụi chết thằng gác, làm anh tưởng mình say rượu nghe lộn.
Lan cười khúc khích:
- Chắc chắn anh nghe không lộn rồi, em ở đây nhìn thấy hết trơn.
Ba Thọt hơi chột dạ:
- Em nhìn thấy con ma đâm người ta?
- Không phải vậy, nhưng em nhìn thấy xáe ehết đầu
tiên khi eon vợ thằng gác la lên. .
- Lúc đó em nằm trên lầu này hả?
- Dạ. Tối hôm qua không có khách, em nằm đây ngủ quên hồi nào không hay, đến khi nghe con vợ thằng gác la lên, em dòm qưa nghĩa đia, thấy thằng chả nàm chết
quay lơ dưới mộ. Hình như y đang đào dở dang thì bị con ma đâm chết.
- Rồi sao nữa?
- Cảnh sát tới liền. Họ chụp hình, bắt con nhỏ đó đi luôn. Nhưng mà có cái này lạ lắm.
- Cái gì vậy?
- Có một ông già đi xe Jeep nhà binh tới với một người con gái thiệt đẹp. Cảnh sát chìm, nổi đứng chào ông ta kính cẩn lắm. Họ ra coi một khoảng 10 phút thì trời ơi, em tưởng là giặc tới:
- Cái gì mà dữ vậy?
- Cũng có khoảng hơn 20 người mặc thường phục, nhưng súng đạn cùng mình. Họ đi trên năm chiếc xe Jeep nữa, xe nào cũng có súng đại liên. Họ tràn vào nghĩa đia, dàn tứ phía, em sợ mất hồn, tưởng có đụng độ ai ngờ họ tới bảo vệ ông già và cô gái ra về.
- Chắc là ông bự rồi.
- Còn phải nói, đến như cảnh sát còn phải xếp ve đó:
- Em có nghe nói ông già đó là ai không?
- Hơi chiều, mấy chú cảnh sát nói với chị Sáu, ông đó là ông tướng bự. Còn cô gái là vợ ông ta. Họ nói cô ta người Hoa kiều nữa.
- Như vậy chắc cái mộ là thân nhân họ?
- Thì đúng rồi, nhưng có một điều kỳ cục hết sức.
Ba Thọt tò mò:
- Cái gì vậy?
Lan hạ thấp giọng một chút cho ra vẻ quan trọng:
- Lúc mọi người đã đi khỏi, có một đám thợ nề tới xây lại mộ, nhưng mà...
Ba Thọt nóng ruột hỏi dồn:
- Nhưng mà sao?
- Thay vì họ xây ngay thì họ lại đào mộ lên.
- Em có thấy rõ không?
- Rõ chớ, họ đóng ván ép chung quanh che khu làm việc lại nhưng có ngờ đâu em nhìn từ trên xuống. Khi bắt đầu đào thì cái câ gái vợ ông tướng hồi sáng cũng có
mặt, nhưng lần này cô ta đi với một người khác cũng đứng tuổi nhưng không già lắm. Hình như ông này giận dữ lắm, thấy cái mặt hầm hầm.
Ba Thọt phì cười:
- Em làm sao thấy đượe mặt người ta mà biết người ta hầm hầm.
Lan trườn người, quì lên kéo một cái chết trên vách, đẩy nhè nhẹ. Thì ra đó là cánh cửa sổ nhìn ra nghĩa địa.
Nàng chỉ ra ngoài, nói:
- Anh coi kìa.
Ba Thọt nhìn ra ngoài, chàng bỗng giật nẩy mình. Ngôi cổ mộ nàm sát ngay dưới căn lầu của Lan. Hèn chị nàng không thấy hết trơn. Hú hồn, tối qua nàng ngủ quên, nếu không thì công việc mờ ám của chàng hôm qua có người chứng kiến rồi. Chàng có trấn tĩnh, làm bộ giả lả:
- Hèn chi em biết hết trơn. Vậy họ đào mộ đó làm chi vậy?
- Lúc đầu hơi ngạc nhiên, sau em nghĩ họ muốn cải táng. Đến khi xem họ làm việc thì không phải họ cải táng mà hình như Um tòi cái gì đó. Họ lục lọi tùm lum, ném xương cốt lung tung, xong lấp lại rồi xây mộ lên.
- Họ có kiếm được cái gì không?
- Hình như không. Bởi vậy ông già kia mới nổi giận quá trời.
Bọn này là ai kìa. Họ Um eái gì không biết?
- Em đoán thôi.
- Em đoán làm sao?
Em đoán họ tìm của cải gì dưới eái mộ đó và bọn này không phải là chủ nhân ngôi mộ. Vì nếu người chết là bà con tụi nó, chẳng bao giờ tụi nó lại liệng xương cốt người chết lung tung như vậy.
- Em đoán đúng rồi. Nhưng tụi này là ai mà coi thường pháp luật như vậy?
- Anh không nhớ em nói người con gái thật đẹp đó cũng có mặt hả?
Ba Thọt vỡ lẽ:
- à, ra thế. Hèn chi tụi nó lộng hành quá. Đáng lẽ em phải là thám tử mới phải.
Lan eười khúc khích:
- Anh phục em rồi héng?
Ba Thọt ôm ghì lấy nàng:
- Nhất đinh, nhất đinh... nhưng mà...
- Nhưng mà cái gì?
- Nhưng mà anh muốn biết tụi nó Um cái gì và nếu tụi nó Um không được, tại sao mình không thử xem. Lan nhổm dậy, tự nhiên tim nàng đập thình thịch:
- Anh... anh muốn đào mộ người ta hả?
Ba Thọt bình tĩnh:
- Nếu anh biết chắc ở dưới đó có cái gì, anh phải thử.
- Anh đừng có nhát em nhe.
- Anh không nhát em đâu. Nếu tụi mình hợp tác làm vụ này, em tính sao?
- Thôi mà anh Ba, đừng nói chơi tội nghiệp em quá đi.
Ba Thọt nghiêm giọng:
- Anh không nói chơi đâu. Em có muốn nghe anh nói không?
Lan cười yếu ớt:
- Em đang nghe đây.
Ba Thọt suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Bộ em ehấp nhận sống cái nghề đón người cửa trước đưa người cửa sau này hoài hay sao?
Lan cười khổ:
- Em đang nghe anh nói cái vụ tính hợp tác với anh cái gì đây, chớ có mắc mớ gì tới cái vụ của em.
Ba Thọt lật đật nói ngay:
- Ấy ấy, quan trọng lắm chứ. Anh hỏi là hỏi vậy, chớ có ai không muốn có một cuộc sống giàu sang phú quí phải không?
- Dạ.
- Ấy đó em không thể nào có thể sống mãi như thế này được. Dù cho em eứ yên phận đi, nhưng được bao lâu nữa, lúc nhan sắc tàn phai, em mới làm sao?
- Bởi vậy có bao giờ em vui thực sự đượïc đâu.
Ba Thọt quả quyết:
Anh có thể đem đến cho em một niềm vui.
- Anh thử nói coi. Nhớ nghe, anh không phải là người đầu tiên nói câu này đâu.
- Không... nhất định không. Anh không nói lấy em làm vợ, để ở nhà rồi đi kiếm tiền xây tổ uyên ương. Cái chuyện này xưa quá rồi. Anh có nói mê em đâu.
- Câu này thì thiệt tình em chưa được nghe ai nói.
Vậy anh nói hết đi, em nghe đây.
Ba Thọt gật gù đặt chuyện:
- Hồi sáng, vô tình đi qua đây, anh thấy lính tráng lu bu nên tò mò. Bởi vậy cũng hiểu đại khái câu chuyện như em kể, nhưng không được tường tận như em biết.
Sau đó anh lại lân la tới sạp chi Sáu ăn uống, nhưng thực tình là để tìm hiểu cái gì vừa xảy ra quanh ngôi cổ mộ này. Sự thực hai chữ "cổ mộ" đã hấp dẫn anh và
hình như linh tính cho anh biết, anh phải nhào vô vụ này. Đến khi chị Sáu chĩ eái đèn đỏ trên eăn lầu trơ trọi này và gặp em, anh biết chắc rằng anh khó có thể rút lui được rồi.
- Tại sao vậy?
Anh đã nói với em là linh tính mà. Đừng hoài nghi
vội Nếu em biết một câu chuyện.
- Chuyện gì vậy?
- Phải rồi, ngày xưa, quân Tầu xâm lấn bờ cõi nước ta. Họ đã thu vét rất nhiều ngọc ngà, châu báu đem về xứ họ. Trong lúe vận chuyển về nước, một số tham quan Tầu đã lấy bớt một số châu báu làm của riêng, nên lén chôn giấu, rồi sau này trở lại đào lên. Thường thường thì kho tàng ở những ngôi "cổ mộ", vì dân mình mê tín, di đoan và rất tôn trọng người đã khuất, nên không ai đào xới mồ mả người ta. Và khi người Tầu trở lại, lấy lý do cải táng người thân mà đào lên lấy của cải. Cái đó rất dễ che mắt mọi người. Anh nghĩ là em hiểu ý anh rồi.

Lan nghe say mê. Nàng đã nghe những câu chuyện như thế này cả trăm lần hồi còn nhỏ, nhưng không hiểu sao lần này nàng mê mẩn. Có phải chăng đây không
phải là chuyện cổ tích nữa không, nàng lẩm bẩm:
- Phải rồi... phải rồi. Anh nói nữa đi anh Ba. Chúng mình hợp tác phải không?
- Phải rồi, chúng mình nhất định phải hợp tác.
- Anh đinh bao giờ tụi mình đào cái mộ đó.
Ba Thọt cười hì hì:
- Khoan, khoan đã Chuyện đâu còn có đó, tụi nó đã đào rồi mà không thấy gì, đó là ban ngày ban mặt. Còn tụi mình lén lén, lút lút đào bới làm sao có kết quả được.
Lan xuội lơ:
- Trời đất, anh nói nghe mất hứng hết trơn, kể cũng
như không.
- Đâu phải vậy.
- Vậy còn gì nữa? '
- Có phải sau khi thàng gác nghĩa địa chết, liền có hai đứa mới được mướn không?
- Phải rồi, sao anh biết?
- Khoan hỏi đã. Mà cả hai thằng mới tới dều do cô gái đó đem đến.
- Đúng rồi.
- Thế thì mặc dù không tìm đượe gì, họ vẫn chưa bỏ cuộc
- Nếu là em thì em cũng không bỏ cuộc.
- Vậy đó từ đó tụi mình phải tìm ra họ đang làm gì và họ chạy về hướng nào, tụi mình phải chạy trước.
Lan phấn khởi reo lên:
- Hay, hay thật là hay. Em hiểu anh rồi. Bây giờ tụi mình phải làm gì trước?
Bất ngờ Ba Thọt đè Lan xuống, chàng nói thật mau:
- Làm cái này đã.
Lan khẽ rú lên, ôm chặt lấy Ba Thọt, trong khi quần áo nàng bi Ba Thọt kéo tung ra. Da thịt Lan thực sự cọ sát trên thân thể người thanh niên kỳ lạ này. Người
nàng tê đi trong hoan lạc thực sự. Trong cơn mê thác loạn, Lan thấy mình trở thành một bà hoàng nằm trên đống châu báu cao ngút ngàn, thân thể căng cứng của nàng chói lòa hào quang báu vật, Lan run rẩy rồi rùng mình liên tiếp, nàng cong người lên, vật vã mệt lả....


<< Lùi - Tiếp theo >>
truyen sex
Bản quyền thuộc về hay24h.wap.sh

Điệp Vụ Môi Hồng p3

Truyện người lớn
Trang 3 trong tổng số 18


Thu hơi do dự, nhưng nàng cũng đỡ ly nước uống luôn. Lần này nàng không uống một hơi nữa mà nhắp từng ngụm.
- Cám ơn thầy, em hết khát rồi và đã cảm thấy dễ chịu.

Song mỉm cười, tự nhiên chàng thấy thương hại người thiếu phụ thiếu may mắn này. Chàng nghĩ, ước gì sự thực nó vô tội, mình sẽ tìm cách giúp đỡ nó hết mình. Vì nội vụ cũng cho chìm xuồng rồi, lại có giấy phóng thích nữa thì có giúp đỡ nó cũng chẳng có rắc rối gì. Bây giờ Thu bắt đầu nói. Nàng nói chậm và nhỏ, nhưng cũng đủ để Song nghe rõ ràng. Vừa nói, Thu vừa chỉ cho Song thấy những vết trầy trụa, đất cát còn bám sau lưng, trên đầu, cũng như khắp mình nàng. Ngoài trời đột nhiên mưa to, sấm chớp ầm ầm. Những hạt mưa nặng trĩu, rớt ào ào lên mái ngói. Nước mưa theo máng xối chảy vào bể nước nghe mát da thịt. Song chợt nhớ hình như cái nắp bể nước chưa mở để hứng thêm máng xối phía bên trái, chàng lật đật bảo Thu ngừng lại, theo chàng chạy xuống bếp. Y như Song nghĩ, nước mưa từ phía bên trái cái máng xối đổ lên nắp bể, tung toé vào nhà bếp. Chàng lật đật nói lớn:
- Cô Thu, cô giúp tôi giở tấm nắp tôn này ra hứng nước.

Thu nhanh nhẹn phụ với Song. Một lúc sau tất cả nước đều ehảy vào hồ, nhưng người Song đã ướt đẫm và Thu cũng chẳng hơn gì chàng. Trên thân thể Thu không một mảnh vải nhưng nàng thật tự nhiên, chạy qua chạy lại thoăn thoắt. Khi xong việc, cả hai cùng đứng thở.
Song nhìn Thu tội nghiệp:
- Thôi tiện thể cô tắm luôn đi cho đỡ mệt. Tôi lên nhà thay đồ.

Hình như chĩ chờ có thế, Thu vui mừng với lấy cái gáo hứng nước mưa xối ào ào. Song ra xe lấy bộ quần áo đánh vợt mặc đỡ. Chàng đem bộ đồ của Thu trao cho
Nàng:
- Giặt sơ bộ này đi cô Thu, cô còn cần nó đố. Vì sợ ướt, Song đứng ở trên nhà đưa bộ đồ cho Thu.

Nàng chạy lại cầm bộ đồ, lụp chụp làm sao để rớt luôn xuống đất. Tự nhiên cả hai cùng cúi xuống nhặt lên vì sợ dơ bộ quần áo. Vô tình một tay Song nắm trúng bàn tay Thu, rồi không hiểu sao chàng chới với té nhào. Thu ôm chặt lấy Song, đỡ cho chàng đứng vững lại, thân thể hai người ép sát vào nhau.

Song lấy được thăng bằng thì thân thể nõn nà mát rượi của Thu đã nàm gọn trong vòng tay chàng. Tự nhiên người Song nóng lên, không tự chủ được nữa, chàng cúi xuống hôn nhanh trên môi Thu. Thu ngước mặt đón nhận nụ hôn một cách sung sướng, nàng cố ép sát thân thể vào người Song.... Một lúc sau, cả hai cùng trở lại phòng trên. Song ngồi xuống bên ngọn đèn cầy, kéo Thu ngồi vào lòng chàng, vòng tay qưa lưng Thu kéo ghì nàng lại, ngồi dựa trên mình chàng, Thu gục đầu vào vai Song, nhắm mắt lại, nàng thấy ấm áp lạ lùng. Thu cảm thấy một niềm thỏa mãn triền miên pha lẫn cảm giác được che chở thật ấm cúng:
- Thầy... thầy Ba, thầy còn giận em không?
Song kéo nàng gần hơn nữa:
- Chẳng bao giờ anh giận em, chỉ vì nhiệm vụ thôi. Đừng kêu anh bằng thầy nữa.
- Thầy muốn em kêu sao?
- Anh Song được rồi...
Thu cười sung sướng:
- Em có thể gọi anh bằng anh được sao?
- Tại sao lại không, anh cũng chỉ hơn em vài tuổi thôi, chĩ có điều em sẽ hối hận.
- Tại sao vậy?
- Làm người tình của anh, em sẽ đau khổ suốt đời, vì chính anh cũng không biết mình có bao nhiêu người yêu.
Thu tha thiết:
- Anh Song ơi, em xin nói thực những gì tự đáy lòng. Nói là yêu anh thì qủa thực là quá lố, sự thực em đâu dám trèo cao như vậy, em đã khai hết lý lịch của mình
cho anh biết rồi; em chỉ mong anh đoái thương cho em làm trâu ngựa phục vụ anh là mãn nguyện, em chưa đáng làm tôi tớ anh, chứ đừng nói gì là người yêu.
- Nhưng em có yêu anh không?
Thu thành thực:
- Anh thử nghĩ xem, nếu anh nuôi một cơn chó trong nhà, nó còn mừng khi anh về, lúc anh vuốt ve nó, nó biết được cưng chi~u, nói gì là em.
- Không nói dài dòng, cũng đừng ví von lôi thôi, anh chỉ hỏi một câu thôi, có yêu anh không?
Tự nhiên Thu trườn mình tới, bá lấy cổ Song xiết chặt, nàng thì thầm như tự nói với mình:
- Anh ơi, em yêu anh. Anh cho em yêu anh nhé.
Song thấy thương Thu vô ngần, hoàn cảnh này, nếu chàng không che chở cho Thu thì không biết nàng sẽ đi về đâu Hồi sáng, chính Thu cũng kể lể với chàng như vậy tất cả tài sản của nàng chĩ còn vài chục bạc, một ít thực phẩm dự trữ và quần áo. Cái đám tang của chồng nàng không biết phải làm sao đây. Rồi sau đó, nàng sẽ nương tựa vào ai. Đó là chưa kể hiện nay nàng còn bị nghi ngờ giết chồng nữa mới lôi thôi. Thấy Song không nói gì, Thu có vẻ hối hận, nàng rụt rè:
- Em không đáng được nói như vậy với anh.
Hai tay Song ôm lấy mặt Thu, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Em có đòi hỏi gì đâu, chính anh hỏi em mà. Câu trả lời của em làm anh vui lắm. Anh sẽ làm tất cả những gì có thể làm được cho em, yên lòng chưa?
Tự nhiên nước mắt Thu trào ra, nàng xúe động thực sự:
- Anh ơi... anh, em thú thực, em không giết chồng em, nhưng không thể giải thích được, em phải chịu thôi. Anh có lòng thương, em không dám để liên lụy tới anh, được nghe anh nói câu này em mãn nguyện rồi. Mai này nếu ở tù còn ngày ra, em sẽ tìm tới anh xin nương náu như một người làm công cho anh, nếu anh còn đoái hoài tới em.

Song thấy lòng mình se lại trước chân tình của người góa phụ trẻ. Chàng vỗ về:
- Em yêu của anh, chắc chắn anh tin những gì em nói với anh. Từ nãy tới giờ, anh cũng tin rằng có một sự
bí ẩn gì chúng mình chưa Um ra. Nhưng anh tự tin rằng anh sẽ minh oan cho em. Còn vụ ở tù thì không xảy ra đâu, em được tự do rồi. Thu không ngờ được những gì mình vừa nghe. Nàng Bung sướng cực độ, oà lên khóe thật lớh. Nàng ôm cứng lấy Song, vi cứu tinh của đời nàng. Song để Thu khóc một hồi, ehàng xoa nhè nhẹ trên vai Thu, nói nhỏ:
- Bây giờ em muốn đi đâu, anh giúp em.
Thu nhích ra một chút, lo lắng: .
Anh không muốn chứa chấp em hay sao?
- Bằng cách nào?
- Em đã nói rồi, nếu còn được sống tự do, em xin anh nhận em làm tôi tớ trong nhà, em không đòi hỏi gì hết vì em biết phận mình.
- Em nghĩ kỹ chưa?
Thu quả quyết:
- Khỏi suy nghĩ nữa, sự thực eó eách nào hơn được làm ngllời giúp việe cho anh. Nếu em phải trôi nổi nữa, may lắm, ra chợ Bến Thành ngồi, eó người kêu về làm người ở là cùng, chứ em có mong gì hơn đâu. Em van anh, eho em được toại ý. Em sẽ làm hết những công việc nhà không đòi hỏi gì; em tự nguyện phục vụ anh như một con nô lệ, từ công việc làm tới thể xáe, nếu anh muốn, em không tiếc gì đâu. Và em hứa sẽ giữ thân phận làm người ở cho anh.

Song không nói nữa, ehàng thấy chẳng còn gì phải nói nên từ từ cúi xuống hôn lên miệng Thu. Bờ môi ngọt lịm của nàng làm Song ngây ngất, chàng thì thầm:
- Hãy sống với anh, khi nào không thích nữa thì em tự do ra đi.
Thu ép chặt vào mình Song:
- Anh cho phép ở lại, không bao giờ em đi nữa, tin em đi.
- Đượe, anh để em tự lo liệu.
- À còn thằng Tâm, em cũng thú thực với anh, giữa em với nó chưa có gì quá đáng. Hàng ngày em hay ra ăn bánh cuốn ở đó, hắn để ý tán em, em kêu nó vào cuốc cỏ nghĩa địa. Sau này hắn đi hơi quá trớn một chút, thường hay vỗ vai hoặc nắm tay em. Em cũng thích nó, nhưng nó còn quá trẻ. Vả lại em đã lấy chồng lần này là lần thứ nhì rồi, đối với chồng em, không có tình cũng có nghĩa, nên em thích nó chỉ để trong lòng thôi. Nó tưởng đã chinh phục đượe em nên nói tùm lum lấy le thôi. Bây giờ vì em mà nó mắc nạn, em không yên tâm chút nào. Anh có thể giúp nó được không? Song cười dễ dãi:
- Chính anh nhờ cảnh sát bắt nó và không cho ai tiếp xúc với nó eả. Ngoài việc nó bị nghi là thủ phạm, hiện nay nó còn tội trốn quân dich. Hơn thế nữa, nó có
bà chi đẹp quá, anh tán mãi chưa được.
Thu bật cười, nhưng nàng im ngay, tỏ vẻ lo lắng:
- Em không dám xin sỏ gì cho nó, chỉ hỏi anh, nếu có thể đỡ cho nó một phần nào trong cái vụ của em thôi. Còn cái tội trốn quân dich nó phải chịu rồi. Song tát nhè nhẹ trên má Thu:
- Bây giờ em là của anh thì thằng Tâm phải biến đi khỏi vùng này. Đáng nhẽ nó có thể bi đi Côn Đảo vì tội sát nhân, nhưng vì em, anh minh oan cho nó. Còn tội trốn quân dịch, anh có thể lo cho nó một cái đặc ân ra trình diện trễ, khỏi phải đi lao công chiến trường, em thấy có được không? Thu mừng rỡ, nàng không ngờ Song lo cho nàng như thế
- Em cám ơn anh, không ngờ em có phướe như vậy.
song nói nhanh: '
- Chưa hết đâu.
Thu lo lắng:
Còn gì nữa hả anh?
- Em phải giúp anh nhiều thứ lắm.
- Em đã nói rồi, kể từ nay em là tôi tớ của anh mà.

Song ghé miệng vào tai Thu nói nhỏ một hồi, nghe xong, Thu cười khúc khích, ôm cứng lấy Song đè chàng xuống sàn nhà...

Thu đã quên hết tai nạn vừa xảy ra. Niềm vui dâng trào trong lòng ngư'ời góa phụ trẻ đã hai lần sang ngang. Có lẽ sau những cơn mưa phũ phàng, trời bây giờ mới sáng thực sự. Nàng ôm ghì lấy Song, tự tay cởi chiếc áo thun của chàng ra, áp sát thân thể no tròn vào mình chàng. Cảm giác đê mê ehạy dài theo xương sống khiến từng thớ thịt căng lên, nàng thấy mình bồng bềnh trong một đám mây hồng, có tiếng nhạc vi vu, nước chảy róc rách, cùng gió hây hây. Hình như Song đang luồn tay xuống dưới, Thu hơi cong người lên...

- Chú Tư? Chú Tư!
Tào vừa chạy vào nhà vừa la um sùm:
- Chú Tư? Chú Tư ơi !
óng Tư ở trong bếp chạy ra hớt hải hỏi:
- Cái gì vậy Tào?
Tào vừa thở vừa nói: .
- Thằng Tâm bị bắt rồi.
- Thì thủng thẳng nói, mày làm gì như ma hành vậy? Nó bi bắt hồi nào?
- Mới tức thì. Con tưởng cũng bị múm luôn rồi.
- Mày có biết ai bắt không?
- Dạ không, mấy thằng này lạ hoắc. Tụi nó vô múm ngay thằng Tâm, làm như biết nó từ lâu rồi. Con ngồi ngay bên eạnh nó, tụi nó chĩ bảo ngồi lui ra, rồi còng
thằng Tâm tức thì. Nó bị còng một tay chung với thằng cha to con như hộ pháp, rồi thằng cha đó nắm tay thằng Tâm đút vô túi áo mưa eủa ehả, y như hai đứa bồ bịch với nhau, ngồi ăn bánh cuốn. Lúc đó chỉ có mình con, bà Ba và chi Nga biết.
- Họ có nói gì không?
- Dạ, nó bảo con cứ ngồi ăn tự nhiên, không được đứng dậy. Con muốn són đái trong quần, hú hồn hú vía.
- Tao hỏi họ có nói gì thằng Tâm không?
- Lúc đó hai thằng thủng thẳng ngồi hai bên thằng Tâm, còng nó ngay, rồi một thằng nói: "Nè ông nội Nguyễn Văn Tâm, 21 tuổi, ngụ tại 215/17/2 đường hẻm
Lao Động. óng trốn quân dieh lâu lắm rồi, nhưng tụi con hôm nay còng ông không phải vì bắt quân dịch đâu. Ông biết tại sao rồi, thằng ông nội". Thằng đó nói tỉnh bơ như nói chơi.
Rồi thằng Tâm trả lời sao?
- Tụi nó không cho thằng Tâm nói gì hết. Sau khi nói vậy xơng, nó nói ngay: "Ngồi yên và ngậm miệng lại, mày mở miệng hay nhúc nhích tao nổ vô sọ mày". Thế là thằng Tâm chết trân.
- Vậy họ eó hỏi gì mẹ con bà Ba Bánh Cuốn không?
- Có nhưng nó nói với con trước.
Họ nói gì mày?
- Nó nói: "ông bạn cứ thủng thẳng ăn, đa bánh cuốn đó tôi trả tiền, nhưng nếu tụi tôi chưa đi tới đầu hẻm mà ông bạn đứng dậy thì thằng khĩ đột kia nó nổ gãy giò ông bạn đó nghe chưa, chuyện này không liên quan gì tới ông bạn đâư'. Nói rồi nó thảy 10 đồng lên bàn. Làm con nuốt cục bánh mà nghẹn muốn chết.
- Họ nói với bà Ba Bánh Cuốn cái gì?
- Khi hai đứa dẫn thằng Tâm đi rồi, thằng ngồi lại mới hỏi bà Ba tối hôm qua mấy giờ thằng Tâm về nhà,
bà Ba nói khôg biết, bả nói nó không có ở nhà bả nữa vì nó trốn quân dịch
- Ừ bà Ba cũng khôn đó, tội chứa người trốn quân dịch cũng đủ ở tù rồi.
- Nhưng thằng cha đó cười hì hì bảo: "Bà mà không biết nó đi đâu hôm qưa thì kể như bà lên án tử nó rồi. Tụi tôi đã nói, tụi này không có phụ trách cái vụ quân dich mà". Nó nói xong rồi đứng dậy. Rồi nó đưa máy hình lên chụp con, xong đưa tay ra bắt tay con từ giã cố vẻ thân mật lắm. Lúc đó con nghe nó nói nhỏ: "Tết hơn hết là ông bạn ngậm miệng lại, nếu không người kế là ông bạn đó, hiểu chưa. Chuyện này không dính dáng gì tới ông bạn đâư'. Nói rồi y đi ngay, hình như tụi nó đậu xe Honda đầu hẻm. Tụi nó đi rồi con vẫn còn run. Chị Nga ôm bà Ba khóc, con thấy tội quá, chạy về đây cho chú hay.
- Mày cho tao hay làm gì?
- Con cũng không biết.
- Tả con bà mày, đồ khùng?
Mỗi lần tức đệ tử, ông Tư thường chửi: "Tả con bà mày!", ông nói nửa tiếng Tàu nửa tiếng Việt. Nói riết rồi thành thói quen, cứ đụng một chút là "Tả con bà mày?", thành ra câu chửi này biến thành một thành ngữ chửi thề quen thuộc của cả võ đường. Bây giờ học trò đứa nào cũng quen nói "Tả con bà mày!".
- Chú Tư ơi, chú Tư!
òng Tư ló đầu ra ngoài hỏi lớn:
- Đứa nào ở ngoài đó la nữa vậy?
- Chú Tư ơi, cảnh sát bố quân dịch!
Thàng Phèn vừa la vừa tông vô nhà:
- "Tả con bà mày" doọc đi. Thằng Tào nữa, tụi bay ở đây, nó múm được thì tao cũng đi chung với tụi bay luôn. Thằng Tào vừa co giò đinh phóng ra ngã sau, thì
thằng Phèn đã nắm nó lại:
- "Tả con bà mày", tụi nó đi rồi.
- Vậy sao mày còn la um sùm?
- Không phải vậy, tụi con đang lắc tài xỉu, có đứa chạy vào la cảnh sát bố. Thế là mạnh thằng nào thằng nấy tẩu. Khi eảnh Bát ào vô thì đâu còn ai.
- Có như vậy thôi mà mày la um sùm hà?
Đâu phải ehĩ có vậy đâu.
- Chớ còn cái gì nữa?
- Lúc đầu có ba tên lạ mặt đi vào xóm, tụi con đã nghi là cớm, xong thấy tụi nó ngồi ăn bánh cuốn với thằng Tâm và thằng Tào này. Một hồi sau thì ba đứa nó
đi ra với thằng Tâm, vừa tới đầu hẻm thì cảnh sát ùa vô. Con thấy cả bốn đứa tụi nó chạy ngược vô trong, rồi thàng Tâm tống cho thằng đi eạnh nó một đạp và kéo co với nhau, nhưng sau thằng bạn nó đập cho thằng Tâm một thoi, lui cui eái gì với nhau một hồi, con ở xa không thấy rõ, rồi thàng mập đó bỏ chạy trước, để thằng Tâm nằm thù lù một đống, cảnh sát vô đưa đi. Không hiểu sao tụi nó lại đánh lộn. à, chắc thằng Tào mày biết mấy thàng đó là ai hả?
- "Tả con bà mày". Tao còn sợ són đái đây.
Thằng Phèn ngơ ngác:
- Mày nói cái gì? '
Ông Tư cũng ngơ ngác nói:
- Vậy thì lạ thực. Tao ở đây hơn ba chục năm, chưa hề thấy cái vụ này xảy ra bao giờ.
- Chú nói cái gì xảy ra?
- Cái tụi..
Thằng Tào mặt mày xanh mét, la lớn:
- Chú Tư, chú Tư... đừng có nói...
Ông Tư ngẩn ra, rồi chợt hiểu, nói trớ lại:
- ờ. ờ cái tụi này kỳ cục.
Tào thở một cái phào, tay nó để lên ngựe hồi nào không hay. Trong lúc đó ông Tư vẫn lẩm bẩm:
- Kỳ cục thiệt, kỳ cục thiệt...
Thàng Phèn lại nghĩ khác, nó nói:
- Kỳ cục thiệt đó chú Tư. Thường thường cảnh sát bố thì mình phải biết trước một ngày. Không hiểu sao hôm nay tụi nó tới đầu hẻm mới hay. Mấy thàng gác sòng nếu lơ là như mọi bữa thì lãnh cái búa đẽo cả lũ rồi. Mà kỳ thiệt, con vẫn chung đủ cho mấy ổng mà. Để tối nay hỏi lại coi.
Ông Tư gật gù:
- Ừ, mày hỏi lại xem có gì trục trặc không. Nhưng đừng làm quá nghe mày, vẫn phải chung đều dều đó.
- Dạ, chú Tư.
- Thôi ra ngoài đó đi, có gì về cho tao hay. . .
Phèn đi rồi, Tào chắc lưỡi, dậm chân đùi đụi.
- Chút xíu nữa chú nói nó nghe cái vụ của con rồi, hú hồn. Con nghi tụi này không phải cớln rồi. Cái gì đây không biết.
- Còn nghi cái gì nữa, nếu nó là cớm tới bắt người, thấy cảnh sát lại chạy sao mày.
- Không phải cớm thì nó tới bắt thằng Tâm làm chi héng.
Tào vừa nói xong, thấy Song quẹo xe Honda chạy vào con đường nhỏ ven hồ cá, nó la lên:
- Chú Tư, anh Song tới kìa, sao mà đúng lúc quá.
- Ừ nó nói trưa nay ghé đây ăn eơnl mà giờ này mới tới.
Tào nôn nóng:
- Chú nói ảnh có biết vụ này không?
- Tả con bà mày, chưa gặp nó sao tao biết được?
Song vừa dựng xe lên, cả ông Tư và thằng Tào cùng chạy ra cửa:
- Chú Tư, cháu đến trễ.
- ừ, ừ tụi tui đang mong chú muốn hụt hơi.
Song cười hì hì:
- Ly kỳ, rùng rợn, hấp dẫn hơn con ma vú dài ở khám Chí Hòa nhiều.
Ông Tư dọ dẫm:
- Bộ chú biết hết rồi sao?
Song nghi hoặc:
- Chú nói cháu biết cái gì?
- Vụ thằng Tâm với thằng Tào.
Song trợn mắt hỏi:
- Bộ có cả thằng Tào nữa sao?
Tào cuống lên, nói thật nhanh:
- Em đâu có nói cái gì đâu.
Song nhìn ông Tư.
Chú nói thàng Tâm với thàng Tào làm sao?
Ông Tư úp mở:
- Thàng Tâm bi bắt.
Song gật đầu:
- Cháu biết rồi. Cảnh sát bắt. Còn thàng Tào?
- Còn thằng Tào bi ?
Nói tới đây, ông Tư quay qua bảo Tào:
- Mày nói cho chú ấy nghe đi.
Tào lụp chụp:
- Dạ... dạ... để con nói.
Song cười hì hì:
- Khoan đã để vô nhà đã chứ, đứng ngoài sân sao?
- ờ ờ phải đó, vô nhà đi, chú cháu mình vừa ăn cơm vừa nói chuyện.

Song vừa ăn vừa nghe thằng Tào thuật lại vụ thằng Tâm bi ba người lạ mặt bắt. Chàng nghe một cách bình thản vì cứ tưởng là cảnh sát bắt thằng Tâm cho mình, Tới khi thằng Tào kể tiếp những gì thàng Phèn thuật lại Song nhảy nhổm lên như người ngồi trên lửa. Chàng hoang mang tới cực độ, không hiểu bọn nào đinh bắt cóc thằng Tâm đây. Chàng buông ehén đũa xuống, nói vội với ông Tư. Không xong rồi. Cháu phải đi ngay, nếu không mạng thằng Tâm không còn. Ông Tư lo lắng:
- Có chuyện gì xảy ra vậy chú Song?
Song nói thực nhanh:
- Chuyện dài dòng lắm. Bây giờ thằng Tào chạy ra bảo bà Ba Bánh Cuốn về nhà ngay. Đóng cửa nhà lại, đem ông Ba với cô Nga đến tạm ở nhà bà con nào gần đây ít bữa, còn sanh mạng thằng Tâm tôi lo. Tối nay gặp lại ở đây Nhớ là phải làm thật kín, không được cho ai hay.

Nói xong, Song chạy ra Bân đây xe Honda chạy liền. Thằng Tào sợ xanh mặt, đứng run rẩy. Ông Tư thấy vậy la lên:
- Tả con bà mày. Không đi nói bà Ba còn chờ cái gì nữa?

Tào lật đật phóng đi liền. Vừa ra khỏi đầu cầu sau nhà ông Tư, nó đã gặp hai mẹ con bà Ba Bánh Cuốn gánh hàng về. Mừng rỡ, Tào nói lại với bà những gì Song dặn rồi gánh phụ hàng eho bà về. Bà Ba lo lắng hỏi Tào:
- Chú Song nói giúp đỡ tụi tui hả Tào?
- Thì chú ấy nói con ra cho dì Ba hay để chú ấy đi lo cho thàng Tâm. Chú nói với chú Tư nếu không đi ngay e mạng thằng Tâm không còn.
Bà Ba cuống lên:
- Trời Phật ơi, có chuyện đó nữa sao, bây giờ phải làm sao đây?
Nga cốbình tĩnh:
- Thì bây giờ mình nghe lời ehú ấy đi.
- Nghe cái gì?
- Mình phải đến ở tạm nhà ai ít bữa.
Nhà ai bây giờ? .
- Nhà dì Tám có được không má?
Ngìlng một chút, Nga tiếp:
- Bây giờ thế này đi, thằng Tào nó giúp má gánh hàng về, rồi má với ba tới nhà dì Tám trước. Con tới nhà chú Tư coi tình hình ra sao. Đợi chú Song về con hỏi thăm thằng Tâm ra sao rồi con tới nhà dì Tám sau.
- Thôi được rồi, mày làm sao cũng được, nhớ cố tin tức gì về cho tao hay liền.

Nga "dạ" một tiếng, rẽ qua hướng nhà ông Tư đi thẳng. Trời vừa mưa, đường xá trơn trượt, Nga phải cố bám chân xuống đất cho khỏi té mới đi nhanh được, trong lòng nàng nóng như lửa đốt. Không biết chuyện gì sui sẻo lại xảy tới với gia đình nàng nữa. Chồng nàng vừa tử trận, kế tới ông già bi té liệt luôn, bây giờ tới phiên thằng Tâm, không biết nó có mệnh hệ gì không. Mặc dù trốn quân dich, nhưng eó nó ở nhà cũng đỡ lắm, vì từ hồi chồng nàng chết, bố bi liệt cả hai chân thì chỉ còn thằng Tâm ở nhà đỡ đần mọi công việc nặng nhọc.

Bây giờ nó bi bắt rồi biết lấy ai lo nhà cửa, đêm hôm khi trời mưa gió. Càng nghĩ Nga eàng rối lên, nhất là thằng Tào nói chú Song lật dật như vậy, nhất đinh phải có nguyên do. Nga nghĩ tới ba ngư)ời bắt thằng Tâm trước, rồi gặp cảnh sát lại bỏ chạy, nhất là lúc nàng thấy thằng Tâm đánh lộn với người bắt nó, rồi nó bi đánh gục, người đó tự tháo còng tẩu thoát, càng làm Nga rối trí hơn nữa. Bây giờ mọi sự chỉ còn nhờ cậy ở chú Song. Nga nghĩ đến eảm Unh của nàng dành eho người lính tình báo ấy thật nhiều, nhưng nào có mảy may hy vọng gì. Một đằng có học, con nhà gia thế, họ hàng làm lớn trong chính quyền. Hơn thế nữa, chú ấy là trai chưa vợ, còn mình là góa phụ, chồng nàng eó là gì cho cam, chĩ là anh Trung Sĩ quèn. Nhà nàng lại nghèo, nghèo nhất trong những người nghèo ở cái xóm lao động này, hỏi sao Nga dám mơ ước tới một người chồng như vậy. Bởi đó, có một lần, mẹ nàng đã về nhà, Song ngồi ăn bánh cuốn, rồi chàng nhìn nàng, đôi mắt Song ướt át, nóng bỏng, nàng vừa bất chợt thấy ánh mắt đó, hai má bỗng ửng
hồng, thân thể nóng ran lên, chân tay ngượng nghịu, không biết phải làm gì nữa. Thế rồi Song nắm tay nàng làm thân thể Nga rưn lên. Chính nàng cũng không biết lúc ấy nàng sung sướng hay sợ hãi và hình như chàng buông nàng ra ngay sau đó, vì có khách tới ăn bánh cuốn. Sau lần đó Nga cố tìm tòi thân thế Song. Đàn em của Song ngập tràn hẻm lao động này. Chúng nó coi Song như thần thánh. Chàng là đệ tử tin cậy nhất của ông Tư. Phải nói là anh em mới đúng, vì ông Tư quí chàng hơn tất cả mọi ngllời chung quanh. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Có lẽ vợ con ông cũng không được ông ưu đãi như vậy. Thật ra ai ở vào địa vị ông Tư cũng làm như vậy. Song thường tới giúp ông Tư dậy võ cho những đệ tử sắp sửa thượng đài. Ông Tư già rồi, không thể nào tập dượt với đám võ sĩ trẻ. Chỉ có Song là một trong những môn sinh kỳ cựu nhất nên ông Tư hoàn toàn trao cho chàng nhiệm vụ huấn luyện đám võ sĩ eủa võ đường. Mà nếu trong võ đường có ai giỏi hơn chàng, ông Tư cũng không thể nào mong nhờ hơn Song, bởi vì chàng eòn là nhân viên An Ninh, Tmh Báo. Khu vực này lại là vùng hoạt động của Song, trong khi đó học trò ông lại đa Bố là lính tráng và trốn quân dịch. Đó là chưa nói ông còn cố một đám đệ tử lắc tài xỉu mà ông eũng có phần hùn. Nói tóm lại, chắng những Song là chân tay đắc lực, còn là người bao che, đỡ đầu cho sự sinh sống của ông nữa. Như vậy thử hỏi sao những đệ tử của ông Tư không kính nể chàng cho đượe. Song lại là ngllời rất cởi mở, vui tánh và thương đàn em. Chàng giúp đỡ tất cả mọi người chung quanh, đừng nói chi tới dám đàn em của chàng. Nếu lấy con mắt khách quan mà nói, chàng là đồng lõa của những trốn tránh pháp luật trong vùng này, chứ không phải là người thi hành luật pháp. Bởi vậy, đàn em của Song nói là ngập tràn hẻm lao động này không phải là quá đáng. Chúng nó tới ăn bánh cuốn ở sạp nhà nàng rất thường, nên dò la về thân thế Song đốỉ với nàng chẳng có gì khó. Khi Nga không biết gì về chàng còn vui, đến khi biết rõ rồi, Nga thấy một nỗi buồn man mác, sự tuyệt vọng hoàn toàn ở một thần tượng tình yêu. Nàng cố lẩn tránh chàng. Nhưng khố một nỗi, Song lại rất thích ăn bánh cuốn, gần như sáng nào Song cũng ghé ăn và mẹ nàng eoi ehàng như vi khách quí nhất của quán. Lý do rất dễ hiểu: thằng Tâm đang trốn quân dịch! Càng ngày Nga càng cảm thấy cảm Unh mình dành cho Song nhiều hơn. Nàng nổi tiếng đẹp và lanh lợi nên từ ngày chồng nàng tử trận đã không biết bao nhiêu trai trẻ đeo đuổi. Nhưng từ ngày Song xuất hiện, Nga không còn thấy những lời tán tĩnh của những người chung quanh còn thi vi gì nữa.

Nhiều lúc nàng còn thấy bực mình, nhưng lúc nào Nga cũng tỏ ra niềm nở với mọi người. Nếu có ai đi quá xa, Nga nói ngay để ehặn đứng hy vọng của họ eó thể làm
hại tới danh dự nàng. Tuy vậy, nàng chưa gặp sự phiền phức nào vì thằng Tâm, em trai nàng, cũng là một dân chơi có hạng trong xóm lao động này. Mải suy nghĩ, Nga tới nhà ông Tư hồi nào không hay. Nàng vừa xô cửa bước vào sân, con chó vàng đã sủa vang. ông Tư chạy ra, thấy nàng, ngạc nhiên:
- Kìa cô Nga, tới có chuyện gì không? Cô gặp thằng Tào chưa?
- Dạ rồi, thưa chú Tư. Con nghe thằng Tào nói rồi, con nhờ nó phụ với mẹ con dọn hàng v~ nhà. Con nóng ruột quá vội qua đây tìm chú.
- ớ. ờ mời cô vô nhà, ở ngoài ướt át quá.

Vừa nói ông Tư vừa đuổi con chó chạy vào trong. Nga bước vào nhà, nàng biết ông Tư đã lâu, nhưng hôm nay mới có dịp vào nhà, eũng vì võ đường của ông lúc nào cũng có họe trò ra vô tấp nập, lại toàn là đám trai tứ chiến, đám gái giang hồ. Hơn nữa, ông Tư lại nổi tiếng về bùa ngải nên nàng càng né tránh hơn. Chĩ có thằng Tâm là la cà ở đây euốt ngày. Vừa vào trong, Ngu thấy ngay một tấm màn đỏ ngăn đôi căn phòng, nàng biết trong đó là bàn thờ tổ, nơi phát xuất ra không biết bao nhiêu lời đồn đại hoang đường, kỳ bí.Nghe nói ông Tư có cả Thiên Linh Cái, bùa Xiêm, ngải ấn Độ. Những ánh đèn đỏ mờ mờ ẩn hiện sau bứe màn, cùng mùi nhang trầm thơm ngát làm Nga thấy hơi rờn rợn. Con chó vàng cũng vừa chui qua chiếc màn nằm dưới bàn thờ và không còn sủa nữa. Trong phòng khách, phía bên ngoài, sát vách, có kê một cái giường gỗ thật dầy, đen mun, chiếm gần hết phân nửa cãn phòng còn lại. óng Tư leo. lên giường ngồi: .
- Mời cô Nga ngồi chơi.
Nga dạ dạ mấy tiếng, ngồi xuống ghế đối diện với ông Tư, cách một chiếc bàn dài có lót kiếng. ở dưới tấm kiếng là hình ảnh học trò đang thượng đài, trai có, gái có Nga cố lướt mắt một lượt thật nhanh nhưng không thấy tấm hình nào của Song cả. Hình như ông Tư đoán được ý nghĩ của nàng nên mỉm cười:
- Hình học trò tui, nhưng hình chú Song thì tui không dám tnlng ở đó.


<< Lùi - Tiếp theo >>
truyen sex
Bản quyền thuộc về hay24h.wap.sh